Chủ Tịch, Đừng Ép Người Quá Đáng!

Chương 195: Xin Lỗi




Lạc Y Y nằm đó, mi mắt chậm rãi nhắm lại

Hôm trước đến kỳ, hắn cũng dịu dàng ôm lấy cô từ phía sau, còn sợ cô đau mà xoa xoa bụng

Nếu đêm cô bị hạ dược, hắn cố tình làm bậy thì chắc chắn cô sẽ không dễ dàng bỏ qua. Có khi sẽ trốn đi mất

Nhưng dù cho cô thần trí không tỉnh táo, cứ nhất quyết muốn làm cho bằng được. Hắn vẫn cố gắng cầm cự, thậm chí động viên cô tỉnh táo

Nhớ đến lúc hắn ghì chặt cô xuống giường, không cho làm loạn. Cái khí lực to lớn đó …

Mấy ngày trước vết thương chỉ vừa lành, sức mạnh của hắn đã khiến cô không chống trả được … vậy mà bây giờ lại yếu đuối đến mức không thể cài nỗi cái cúc áo?

Bạch Dạ Phi Ưng anh dám lừa tôi!!!

Lạc Y Y tức giận thét lớn, hắn dám dùng sự thương xót và áy náy của cô mà lừa cô ngủ chung với hắn …

Tên biến thái này!!!

Chủ tịch biết cô đã thông suốt nhưng vẫn cố ý không buông. Chôn đầu vào cái cổ thanh tú, phát ra âm thanh thoả mãn

Em nói gì anh không hiểu? Chúng ta nên ngủ thôi, khuya rồi còn ồn ào lỡ đâu tiểu An nghe thấy lại lo lắng

Lạc Y Y lần này nhất quyết không nhượng bộ, còn lấy tiểu An ra để đánh lạc hướng?

Cô không mắc mưu nữa đâu!!!

Người trong lòng vùng vẫy quyết liệt nhưng hắn vẫn ôm lấy. Quả nhiên từ nãy đến giờ toàn bộ đều là giả vờ mà ra



Không được, như thế này cô căn bản chẳng thể làm gì

Lạc Y Y xoay người muốn đối diện với hắn, nắm lấy cổ áo tên gian manh nào đó tức giận nói

Sức lực mạnh như vậy anh còn dám nói là mình không khoẻ?

Bạch Dạ Phi Ưng thuận tiện ôm lấy eo nhỏ, gương mặt tỏ vẻ vô tội hướng ánh mắt man mác buồn về phía cô

Anh đã nói với em, anh có thể tự bôi thuốc nhưng em cứ nhất quyết muốn giúp … còn về vết thương, quả thật nó đang rất nhói mà

Đúng là cô đã nghe bác sĩ nói, vết thương vẫn chưa lành lặn thỉnh thoảng sẽ đau nhói hệt như kim châm. Nhưng lúc nào bị như vậy … ngoài hắn ra thì ai mà biết được?

Lạc Y Y bỏ cổ áo hắn ra

Nhị thiếu nhìn cô vợ nhỏ, gương mặt xinh đẹp vì tức giận mà đỏ hồng. Hơi thở ấm cũng phả lên ngực hắn, cảm giác tê rang lập tức ập đến

Hắn đưa tay sờ lên cái má được chăm kỹ mà tròn lên không ít, dịu dàng vuốt ve

Cô cảm thấy có chút kỳ lạ nhưng không tránh né động tác đó

Hắn nuốt ngụm nước bọt, khổ sở nói

Anh đã nhịn suốt 2 năm rồi … hôm đó em cứ quấn lấy súyt chút anh mất hết kiểm soát …

Đó … cái đó là do thuốc … tôi …



Cô lắp bắp nói

Anh biết là do thuốc … nếu không em chẳng bao giờ chủ động như thế

Đối mặt với câu nói này của hắn, cô có chút thẹn

Tôi … tiểu An … tuy tôi thương con nhưng sẽ không chiều chuộng đến mức … nghe theo mà sinh con cho anh đâu

Bạch Dạ Phi Ưng ôm cô vào lòng, nói bằng chất giọng đau thương

Anh sẽ không để em phải đau khổ thêm lần nào nữa đâu. Nghĩ đến việc vì khó sinh tiểu An mà em mất máu, kiệt sức đến mức đẩy bản thân vào nguy hiểm … anh thật sự rất sợ …

Cô cảm nhận được giọng nói và cơ thể hắn đang run lên từng đợt

Người đàn ông ác ma không sợ trời không sợ đất, luôn khiến người người khiếp vía như hắn mà lại lo sợ cô gặp nguy

Chẳng qua, nếu không phải hắn giúp cô chắn viên đạn ngày đó. Cô tuyệt đối không dám nghĩ đến, cũng không dám tin … điểm yếu của hắn vậy mà lại chính là cô

Xin lỗi Y Y … anh lại quá đáng rồi, thật sự muốn ôm em ngủ nhưng không nghĩ sẽ khiến em khó chịu …

Hắn dần dần buông lỏng cánh tay đang kích động siết chặt lấy thân thể mềm mại mỏng manh của cô. Muốn đứng lên rời đi thì như 1 phép nhiệm màu, cô đưa tay vòng sang cái hông lớn của hắn gắt gao ôm lấy

Bạch Dạ Phi Ưng đứng hình, hắn đang mơ có đúng không?

Lạc Y Y vùi mình vào lồng ngực rắn chắc kia, định bụng

Tạm thời để cho hắn chiếm 1 ít lợi lộc vậy. Dù sao nếu không phải do hắn cứu thì người đang nằm trên giường bệnh và thoi thóp bây giờ chắc chắn là cô