Chủ Tịch, Đừng Ép Người Quá Đáng!

Chương 179: Nguy Kịch




Lạc Y Y mở đôi mắt còn mê man, chớp chớp vài cái. Đầu có chút đau, cô đưa tay lên có thể cảm nhận được mớ băng gạc quấn quanh

Nơi này là nhà chính, cô được đưa về lúc nào vậy?

Lam Hoa bước vào, trên tay đem theo 1 phần thức ăn. Thấy cô gái trong phòng đã tỉnh lại, đang bước xuống giường

Y Y … em … em chỉ vừa mới tỉnh dậy, vẫn chưa khoẻ hẳn, phải nằm yên trên giường. Em cần gì … để chị lấy giúp

Cô đưa đôi mắt to tròn đáng thương nhìn Lam Hoa, giọng nói khẩn thiết

Lam Hoa … hắn … hôm qua hắn … hắn chắn cho em 3 viên đạn … em chỉ thấy khắp nơi toàn là máu, trên tay em cũng đều là máu … là máu của hắn. Tình hình hắn sao rồi?

Lam Hoa đỡ cô ngồi xuống giường, nhưng Y Y nằng nặc không chịu, đòi phải đến thăm hắn cho bằng được. Cô thở dài đành phải chiều theo

Trong căn phòng ở trên tầng 1, hắn nằm trên giường

Cả người đều được quấn băng, còn có vết máu rỉ ra. Đôi mắt nhắm chặt trông vô cùng bình yên, bờ môi khô nức nẻ không còn hồng hào

Lạc Y Y đi đến, ngồi bên cạnh

Lam Hoa lên tiếng

Tiểu An đã được đưa đến cho lão phu nhân chăm sóc vài hôm. Bà ấy sợ thằng bé sẽ lo lắng khi thấy ba mẹ bị thương

Cô nhìn cô ấy 1 cái thở phào

Như vậy cũng tốt

Không gian thoáng chốc trở nên yên ắng. Y Y nhìn người đang nằm trên giường, lấy cái tăm bông thấm ít nước rồi đưa lên miệng hắn

Dù sao hắn cũng vì cứu cô cho nên mới nằm đây. Dù trong quá khứ có đối xử tàn nhẫn, nhưng chuyện nào ra chuyện đó. Cô không thích mắc nợ



Chăm sóc hắn cũng chẳng có gì quá đáng

Lam Hoa đem ít cháo đến cho cô, cố gắng khuyên nhủ

Em phải khoẻ mạnh thì mới có thể gặp lại con trai

Cô không nói gì, tiếp nhận rồi ăn sạch sẽ. Miệng có chút đắng ngắt nhưng vì con, cô phải cố gắng

Chuyện xảy ra chỉ vừa mới hôm qua, cô ngủ được nửa ngày rồi tỉnh lại

Lam Hoa nói, hắn được đưa đến bệnh viện trong tình trạng nguy kịch do mất quá nhiều máu. Cũng may những viên đạn không trúng vào động mạch chủ hay xương khớp

Sẽ không để lại triệu chứng gì. Chỉ cần hắn tỉnh lại, sẽ an toàn

Mùi thuốc khử trùng và mùi máu tanh thỉnh thoảng làm cho người đang nằm trên giường khó chịu. Hắn đã lấy lại ý thức nhưng không cách nào mở mắt ra được dù đang cố gắng vùng vẫy

Hắn không muốn nằm yên ở nơi không thấy được gì ngoài bóng tối. Tình hình của cô hắn còn chưa biết được

Cô có cảm thấy sợ hãi gì hay không?

Hắn thật sự muốn biết

Muốn chạy đến ôm lấy cô vào lòng rồi an ủi

Mọi chuyện kinh khủng đó đã qua cả rồi, không sao đâu

Đối diện với màn đêm u tối, hắn chạy khắp nơi tìm kiếm bóng dáng nhỏ bé

Nơi tối tăm này làm cho hắn sinh ra ảo giác, không biết đâu là thực đâu là ảo

Thỉnh thoảng sẽ nghe thấy âm thanh ai đó gọi, sau đó lại chẳng nghe thấy gì cả

Mệt mỏi mà chống chọi với chính mình



Hắn đã hôn mê suốt 2 ngày liền, cô ở nơi này mãi không rời chăm sóc mong hắn sẽ tỉnh lại, có đôi khi sẽ mệt mỏi mà gục ngủ bên cạnh

Hôm nay trong lúc đang thiếp đi, cô nghe thấy âm thanh bíp bíp vang lên

Nhìn lên máy điện tâm đồ thì thấy 1 đường thẳng ngang bằng. Cô sợ đến mức mặt mày tím tái

Bác sĩ … bác sĩ!!!

Nghe thấy tiếng gọi của cô, các bác sĩ nhanh chóng chạy vào. Nhìn thấy tình hình không ổn liền nhanh chóng chụp bình oxi

Tim vẫn chưa đập

Cô đến bên cạnh lo lắng nắm lấy bàn tay to của hắn

Anh mau tỉnh lại … tỉnh lại đi …

Vào thời điểm hắn cảm thấy không khí xung quanh chẳng còn. Hắn không thở được, muốn lên tiếng gọi ai đó nhưng chẳng phát ra được

Giây phút Nhị thiếu nghĩ sinh mạng mình đến đây là kết thúc, các cơ quan trong thân thể như được kết nối với nhau

Thấy được ánh sáng và mọi thứ xung quanh khiến hắn không kìm nén được nỗi lòng

Nhất là, được thấy cô đang đứng bên cạnh, còn nắm chặt lấy tay hắn

Bạch Dạ Phi Ưng hạnh phúc nở nụ cười

Mọi người xung quanh mừng rỡ

Nhị thiếu tỉnh rồi!!!

Thấy hắn đã tỉnh lại, cô lau đi giọt nước mắt lăn trên má