Chủ Tịch, Đừng Ép Người Quá Đáng!

Chương 177: Chủ Mưu




Tô Ngọc Liên vẫn bị trói trên ghế, bị nhét 1 miếng vải to khiến cô không thể mở miệng

Lạc Y Y bị kéo lên, nhìn thấy chỉ có 1 mình hắn đến. Trái tim đột nhiên lỗi nhịp

Cô chưa từng nghĩ hắn sẽ đến, khi bản thân bị bắt cóc đến đây trong đầu cô chỉ toàn hình ảnh hắn quay lưng bỏ mặc cô bị đám người này chà đạp

Cô nghe thấy cuộc trò chuyện khi nãy, biết bản thân sắp bị đưa đến nhà thổ cảm thấy bi phẫn

Nhưng cô không chống lại được

Cô mong sẽ có người đến cứu mình, trong lòng đinh ninh sẽ là Phi Yến hoặc Lâm Doãn. Chưa từng nghĩ, người xuất hiện trước mặt là hắn

Bạch Dạ Phi Ưng thấy trên má cô có dấu đỏ, lại hơi sưng. Lửa giận trong lòng bùng phát

1 tay giao tiền, 1 tay giao người

Phải cho chúng tôi thấy số tiền đó trước đã

Tên đại ca nhanh chóng nói. Hắn cũng không muốn dây dưa, lập tức mở vali tiền

Phải nhanh chóng đưa cô đến bệnh viện xem thử có còn vết thương nào khác hay không

Tên kia thấy vậy liền cẩn thận nói

Đặt vali xuống rồi giơ tay lên, lui ra xa

Hắn cũng nghe theo. Tên cầm đầu thấy vậy khoái trá mà cười



**Haha, chủ tịch cao cao tại thượng hôm nay cũng rơi vào cảnh tượng này. Nếu tôi bảo anh bò bằng 4 chân rồi kêu tiếng chó thì không biết chủ tịch Bạch đây có làm theo không

Hahaha**!!!

Đám người hào hứng cười

Nhưng gương mặt hắn chẳng có chút tức giận

1 giây sau, cả đám bọn họ ngoại trừ tên đại ca đều gục xuống đất. Nét mặt tên đó tái xanh, lập tức chĩa súng vào người Nhị thiếu

Mày … mày đã làm gì … hự …

Chỉ chờ đến lúc này. Những tay bắn tỉa được bố trí khắp nơi lập tức hành động. Những phát súng gây tê liệt nhắm vào cái cổ đầy sơ hở chuẩn xác phóng đi

Cuộc điện thoại lúc ở văn phòng, hắn đã gọi điện xin anh mình giúp đỡ. Bỏ qua tất cả thể diện mà cầu xin, chỉ với thế lực của chủ tịch chắc chắn có thể tìm thấy người. Nhưng hắn không dám cược, Hắc bang so với hắn càng nắm bắt thông tin nhanh hơn. 2 bên cùng tìm kiếm tốt hơn 1 mình hắn chật vật

Bạch Dạ Phi Long tuy có hiềm khích với em trai, nhưng cũng không phải dạng máu lạnh vô tình. Nhân lúc người khác gặp nạn mà khoanh tay đứng nhìn

Tên đó té xuống đất không cử động được

Lạc Y Y cũng vì vậy mà ngã xuống. Hắn đi đến cởi dây trói đang siết chặt lấy cô. Cổ tay và cổ chân đều rớm máu, 1 bên má sưng to

Bạch Dạ Phi Ưng vuốt mái tóc liền cảm nhận được đầu cô cũng bị sưng to

Hắn cởϊ áσ khoác ngoài, phủ lên người cô rồi bế cô đến chỗ Tô Ngọc Liên

Đi đến bên cạnh cái tên vừa nãy dám uy hiếp cô rút con dao từ trong áo giơ lên rồi cắm xuống bàn tay của tên đó khiến âm thanh gào thét thảm thiết vang lên khắp căn nhà hoang phế

Tô Khâm đến chỗ con gái mình nhìn xem cô có bị thương nặng hay không. Nếu dung mạo bị gì thì sau này không có cách nào gả vào những gia đình có tiếng tăm



Bạch Dạ Phi Ưng rút con dao, cảm thấy vẫn chưa hài lòng. Nhìn tên rác rưởi phía dưới đang ôm lấy bàn tay đầy máu. Hắn lạnh lùng nói

Ai là kẻ đứng sau sai khiến … tốt nhất mày nến nói rõ đi. Nếu không tao sẽ khiến mày sống không bằng chết

Không có ai cả! Là bọn tao muốn kiếm tiền cho nên mới ahhhhh!!!

Chưa dứt câu đã bị bồi thêm 1 phát lên tay

Không nói cũng được. Tao sẽ cắt từng ngón tay của mày cho đến khi nghe được câu trả lời hợp lý

Đừng! Đừng! Là … là Tô Khâm …

Vừa nghe tên đó nói xong tên kẻ cầm đầu, hắn nhíu mày xoay về phía Y Y. Nhưng đã muộn rồi

Cô bị lão ta bắt đứng lên, chĩa súng vào. Bây giờ hắn mới để ý, Tô Ngọc Liên vẫn chưa được cởi trói

Những tay bắn tỉa và ngay cả chủ tịch cũng không ngờ mọi chuyện sẽ chuyển biến thành như vậy, cho nên không đề phòng lão ta ngay từ đâu

Chết tiệt!!!

Bạch Dạ Phi Ưng lần nữa nhìn cô bị uy hiếp, ánh mắt giận dữ như con hổ như muốn đâm xuyên qua người Tô Khâm

Ông muốn đối địch với gia tộc Bạch Dạ?

Lão ta đối với câu hỏi này còn mở miệng châm chọc cười

Nếu màu ngoan ngoãn mà cưới con gái tao vào nhà thì đã không có chuyện hôm nay rồi