Chủ Tịch, Đừng Ép Người Quá Đáng!

Chương 172: Xong Đời Rồi




Hôm qua cô đã có 1giấc mơ rất đẹp, không những thế … còn sống động, chân thực đến từng chi tiết

Y Y thấy tên ác ma đó rất bất lực, cô dồn hết sức để cắn nhưng hắn chẳng thể làm được gì. Haha

Nằm trên chiếc giường công chúa có màn che, cô tủm tỉm cười lẩm nhẩm

Cắn chết anh …

Lúc tỉnh giấc, cũng đã quá giờ trưa

Trong căn phòng xa lạ, cô gái nhỏ ngồi trên giường gãi gãi cái đầu vẫn còn choáng. Cố gắng nhớ lại những chuyện đã xảy ra

.

.

.

Không nhớ được

Lạc Y Y đứng lên muốn đi ra ngoài, cảm thấy cả người rất dễ chịu mới cảm thấy được áo ngực có hơi lỏng lẻo. Chắc hôm qua trong khi ngủ cô lăn lộn nhiều quá nên mới bung ra lúc nào không hay

Rượu đúng là đáng sợ nha. Bình thường cô ngủ rất duyên dáng!!!

Cô đi ra ngoài, thấy Lâm Doãn đang cùng 2 đứa trẻ nhảy múa gì đó. Nhìn kỹ mới thấy trên màn hình tivi lớn đang được kết nối với máy chơi game

Em dậy rồi sao? Thím Trương à, mau đem 1 ít thức ăn lên cho tôi nhé

Lâm Doãn hỏi thăm rồi nhanh chóng kêu người đem cho cô đồ ăn

Lạc Y Y gãi đầu

Ngại quá, em đến đây ngủ nhờ đến bây giờ mới dậy

Không sao, đừng khách sáo với chị. Hôm qua em đã cho chị xem 1 tiết mục rất đặc sắc, xem như tiền trọn đêm qua vậy. Hahaha



Lâm Doãn che miệng cố nén cười, cả người run lên bần bật. Hôm qua cô đi theo vào phòng vì sợ Y Y say rượu làm gì đó bậy bạ, lỡ đâu khiến ông em chồng nổi khùng lên rồi bóp cổ con bé thì còn có thể ngăn chuyện xấu xảy đến

Haizzz… cái ông em này nóng tính, anh mình cũng dám chĩa súng vào đầu. Cho nên cô cũng phải đề phòng bất trắc

Ai ngờ lại nhìn thấy cảnh tượng khá là đặc sắc

Lạc Y Y thấy cô ấy cười như thế cũng rất lấy làm lạ, cô nghi hoặc hỏi

Chị … chị làm sao vậy?

Lâm Doãn 1 tay ôm bụng, 1 tay giơ lên ra hiệu có ý bảo không sao. Nhưng Y Y làm sao mà tin được?

Cô hỏi thêm lần nữa

Có chuyện gì … chị mau kể em nghe đi

Em … haha … em không nhớ gì hết sao?

Y Y lắc đầu

Tiếp theo đó, Lâm Doãn kể rõ cho cô nghe những sự việc hào hùng đêm qua

Cô càng nghe, gương mặt càng xám xịt hệt như bầu trời đang kéo mây đen đến

Vậy … vậy là không phải mơ?

Cô thật sự đã cắn hắn ta … sao … sao có thể như vậy được?

Hắn ta cũng không làm gì, dễ dàng rời đi như vậy … có khi nào sẽ thủ tiêu cô không?

Lạc Y Y ảo não ôm lấy cái đầu, cô chẳng còn muốn ăn gì nữa. Nếu mọi chuyện tối qua là thật thì … thì nó chính là ác mộng nha!!!

Thảm rồi, lần này thảm thật rồi

Sau khi cô ngủ, Bạch Dạ Phi Ưng lại quay trở về công ty xử lý công việc cho xong



Trong phòng làm việc rộng lớn, chủ tịch ngồi trên ghế xử lý công văn. Khi mọi việc ổn thoả, hắn ngã người ra phía sau

Làm việc cả ngày khiến lưng hắn mỏi nhừ

Người đàn ông cởi 2 cái nút áo sơ mi, kéo 1 bên rồi nhìn chằm chằm chỗ dấu răng khiến bản thân cảm thấy tê rát

Cô nhóc này đúng là đã dùng hết sức lực mà cắn hắn. Cũng tận tâm ghê gớm thật

Nơi vết thương còn loan lỗ ít máu, mặc dù hắn đã mặc cả 3 lớp áo

Bạch Dạ Phi Ưng đứng lên, với lấy cái áo khoác dài màu đen treo trên kệ. Sải bước chân dài đi ra khỏi phòng

Đã quá giờ trưa rồi, không biết cô đã thức dậy ăn uống gì chưa

Hắn lái xe dừng trước sân, rồi đi vào tìm kiếm vợ và con

Lạc Y Y lúc nãy có nghe quản gia nhà Lâm Doãn thông báo hắn đã đến. Trong lòng có chút sợ

Hay là cô giả vờ chưa tỉnh ngủ … để cho tiểu An cùng hắn về nhà chính trước

Còn cô … tạm thời ở đây vài ngày … không, không … vài tháng cũng được

Sao lại thảm như vậy chứ?

Cô còn chưa đủ khổ hay sao … nếu biết như vậy thì hôm qua cô đã vững tâm, kiên quyết chỗ rượu đó rồi, huhu

Bạch Dạ Phi Ưng bước vào, bảo bảo nhìn thấy ba cũng bỏ máy chơi game xuống rồi lao vào vòng tay to lớn rắn chắc của hắn

Baba!!!

Hắn ôm lấy cục cưng nhỏ của mình hôn hôn vài cái

**Tiểu An có nhớ ba không

Nhớ nhắm nhuông**!!!