Chủ Tịch, Đừng Ép Người Quá Đáng!

Chương 157: Cuộc Hôn Nhân Vô Nghĩa




Bà nghe xong những lời hắn nói, trong lòng cũng an tâm phần nào, vui vẻ gật đầu không ngưng lại được

Tốt, tốt rồi. Chỉ cần sau này các con yêu thương lẫn nhau, ta cũng không cần lo lắng gì nữa

Bà nắm tay hắn đặt lên tay con gái mình

Lê Phương Kiều ngồi trên ghế cưng nựng cháu nội, nhìn thấy không khí hoà thuận liền nhanh chóng nói

Nếu đã đến đây thì chi bằng ở lại dùng bữa cơm đi. Hôm nay chuẩn bị rất nhiều món

Lạc Y Y ngồi trên bàn ăn rộng, cố gắng vui vẻ để không làm mẹ mình lo lắng

2 đứa dự định khi nào mới đi thử váy cưới?

Mẹ Lạc hào hứng nói

Cô cũng biết hắn sẽ chẳng dư thời gian mà đi cùng mình, hơn nữa hôn lễ này là vô nghĩa cũng chỉ để cho bảo bảo có danh phận không bị mang tiếng là con riêng. Cho nên đã nói

Con dự định ngày mai sẽ cùng Phi Yến đến thử váy

Bạch phu nhân gắp cho cô miếng thịt bò rồi mau lẹ mở miệng

Con cùng Phi Ưng đi đi, dù sao cũng là hôn lễ của 2 đứa. Nó cũng phải chọn lễ phục

Hắn chọn làm gì? Chỉ cần mở tủ đồ nhắm mắt chọn bừa 1 bộ vest là mọi chuyện đều được giải quyết. Hơn nữa, cô không muốn hít thở chung bầu không khí với hắn đâu. Ngộp ngạt lắm!!!

Không …

Cô vội xua tay từ chối



Trùng hợp là ngày mai anh rãnh, chúng ta có thể thong thả thử váy. Dư thời gian thì cùng đi ăn, tiểu An cứ để Phi Yến trông

Còn chưa kịp nói đã nghe thấy người đàn ông ngồi bên cạnh lên tiếng. Cô không muốn đi riêng với hắn đâu

Sau khi dùng bữa xong, Bạch phu nhân thân mật khoác tay Y Y

Ta có chuyện cần nói riêng với con

Cô gật đầu, sau đó cả 2 cùng nhau đi vào phòng riêng. Để lại Nhị thiếu cùng mẹ cô đang chơi với cháu ở ngoài

Đây là phòng riêng của phu nhân, Y Y ngồi trên ghế không khỏi tò mò mà quan sát

Mọi thứ được trang trí không quá cầu kỳ, nhưng lại có cảm giác qúy phái

Lê Phương Kiều lấy từ trong tủ nhỏ 1 cái hộp được chạm khắc tinh xảo rồi đưa cho cô

Lạc Y Y vẫn còn chưa hiểu cho lắm, bà đã bảo

Con mở ra đi

Cô thuận tiện nghe theo, bên trong là chiếc vòng tay màu xanh ngọc bích. Nó dường như đang nhẹ phát ra ánh sáng

Đây … đây là …

Cô hỏi

Bạch phu nhân cầm nó lên, đi vòng ngồi xuống bên cạnh cô. Nâng bàn tay trái nhỏ nhắn của cô gái đang không hiểu chuyện gì xảy ra rồi đeo vào



Song, nhẹ nhàng nắm chặt lấy tay cô

Đây là vòng tay gia truyền, lúc ta gả sang đây đã nhận được từ bà nội của Phi Ưng

Con … con không thể

Cô muốn trả lại, thứ này quá quý giá làm sao cô có thể nhận? Cô cũng không phải con dâu thật sự của bà, làm như thế này thật sự rất có lỗi. Y Y muốn tháo ra, nhưng rất nhanh bị cản lại

Con đã kết hôn với Phi Ưng, còn sinh cho nhà họ Bạch 1 đứa cháu trai. Cái vòng này là thuộc về con

Bà ôn tồn nói

Lời nói này càng khiến cô kịch liệt phản đối hơn

Con … cuộc hôn nhân này vốn được tạo nên vì để cho tiểu An không bị công kích. Nó … nó không có ý nghĩa …

Hỉ sự này không hề thiêng liêng, nó chẳng qua là 1 cuộc trao đổi. Cô không phải con dâu của nhà họ Bạch, sao lại đối tốt với cô làm gì?

Lê Phương Kiều hiền từ cười

Ta biết trong lòng con đang rất khó xử, không biết nên làm gì mới đúng. Con sợ con trai ta, nhưng Y Y … đứa trẻ đó nó thực chất là người không biết biểu lộ cảm xúc yêu đương. Có thể con nghĩ nó đang muốn ép con chết đi, nhưng ta nhìn ra được nó thật lòng yêu con

Lạc Y Y nghe xong, hoang mang khó hiểu

Hắn … yêu cô? Không thể nào, làm sao mà hắn có thể yêu cô được? Hắn luôn muốn nhìn thấy cô thống khổ, chuyện này mọi người đều có thể nhìn ra kia mà

Bạch phu nhân thấy cô có vẻ không tin, bà thở dài đành phải để thời gian chứng minh thôi. Con trai bà đúng là đã tự lấy đá đập vào chân mình, lúc trước hành động mà không nghĩ đến hậu quả. Giờ đây muốn tốt cũng vô phương … Lê Phương Kiều vỗ vỗ lên tay cô an ủi

Vật này con hãy nhận lấy đi