Chủ Tịch, Đừng Ép Người Quá Đáng!

Chương 134: giết gà doạ khỉ




Đám người khi nhìn thấy hắn thì gương mặt xanh lại

Bạch Dạ Phi Ưng cũng không khách khí, cả người như toát ra lửa từng bước chân đi đến đều khiến họ không dâm cử động

Hắn nheo mắt hẹp

Lúc nãy không phải rất hào hứng sao? Bây giờ lại không nói gì

1 trong số họ lên tiếng

Chúng … chúng tôi sai rồi

Nhị thiếu … mong ngài bỏ qua cho chúng tôi lần này

Tôi thấy mấy người nói trôi chảy lắm, có vẻ đây không phải lần đầu tiên. Vi phạm gia quy có thể tha thứ sao?

Bạch Diệp Phi Yến nhìn Y Y, thấy cô ấy chẳng có cảm xúc gì

Dường như đã phải nghe những lời này rất thường xuyên. Không nhịn được lập tức tiến đến chỗ họ

Oan quá … Tam tiểu thư … chúng … chúng tôi chỉ là 1 phút bốc đồng thôi

Từ bao giờ các người được phép bàn tán về chủ nhân nơi này? Lập tức thu dọn đồ đạc cút khỏi đây, đừng để tôi trông thấy nữa

Hắn như con thú dữ, giọng nói nhẹ nhàng nhưng lại lạnh như băng tuyết. Bọn họ nghe xong cũng chẳng dám hó hé thêm bất cứ tiếng động gì nữa. Xoay đầu chạy đi mất

Bạch Dạ Phi Ưng vỗ về nhóc tỳ đang bế. Tiểu An còn không hiểu có chuyện gì đang xảy ra, chỉ xoa xoa cái bụng nhỏ đang kêu réo vì đói

Hắn cười rồi nhanh chóng bước đi

Chúng ta đi ăn thôi

Lúc xuống dưới nhà cũng không quên quan sát người phía sau vài lần



Bạch Diệp Phi Yến nắm lấy tay cô, đề phòng nhìn anh mình

Cô chẳng nói gì, trong lòng càng thêm lo lắng

Bọn họ chỉ nói vài câu đã bị hắn đuổi đi, đây có phải là kết cục của cô nếu sau này dám làm trái ý hắn hay không?

Hoặc là, nếu tiểu An không nghe lời cô trách mắng con trai có phải cũng sẽ bị ném ra ngoài?

Dưới đại sãnh, Y Y và Phi Yến ngồi cùng nhau đối diện là hắn và bảo bối

Trước khi ăn, Nhị thiếu đã gọi tất cả người làm trong nhà đến tra hỏi kỹ lưỡng

Phàm là những ai gian dối, kết bè kết cánh vũ nhục chủ nhân đều bị đuổi đi không dùng lại

Những kẻ dám biện minh trước khi đuổi đi sẽ bị đánh 20 roi

Lạc Y Y ngồi yên bất động, người làm lâu năm hắn cũng không nhân nhượng

Đây là muốn gϊếŧ gà doạ khỉ, muốn cô sống ở nơi này tốt nhất nên an phận thủ thường?

Biết điều thì đừng dạy dỗ hay có ý kiến với con trai?

Đang lúc cô sợ đến mức cơ quan bên trong cơ thể đảo lộn, hắn lại nói thêm

Lạc Y Y là khách của mẹ tôi, nếu bất cứ người nào dám xem thường thì hãy cầu nguyện trước đi. Lần sau sẽ không dễ dàng bị đuổi đi đâu

Cô thật không dám tin những lời này là xuất phát từ miệng của hắn. Đang giở trò gì?

Lạc An cũng không khách khí, người lớn cứ lo việc của người lớn. Bé đói rồi, không chịu nỗi nữa, ăn trước đây

Chộp lấy miếng tôm viên trước mắt bỏ vào miệng tấm tắc khen ngon

Ăn xong còn trực tiếp bôi vào áo, còn làm vươn vãi thức ăn khắp nơi, Lạc Y Y ngồi quan sát cuối cùng cũng không chịu nỗi

Đứng lên vòng qua chỗ thằng bé, lấy khăn giấy lau lau tay



Tiểu An hư hư, làm rơi thức ăn là xấu

Tuy là nói vậy, nhưng vẫn rất cưng chiều

Vì con trai còn nhỏ tuổi, cho nên làm rơi thức ăn cũng là chuyện thường tình

Hắn ngồi bên cạnh, trước nay chưa từng có kinh nghiệm chăm trẻ. Thấy con thích cái gì thì để con lấy cái đó

Bị rơi thì có người giúp việc dọn dẹp

Nhìn thấy cô tỉ mỉ như vậy, trong lòng cảm thấy có chút thú vị

Thì ra chăm con nít không hẳn là chỉ ngồi yên 1 chỗ nhìn xem con đang làm gì

Y Y của hắn quả nhiên là bà mẹ tốt

Cô lo cho cục cưng mà không biết hiện tại đang có 1 ánh mắt dáng lên người mình lưu luyến không rời

Nếu 2 người này mà có tình cảm với nhau thì tiện cả đôi đường. Bảo bối cũng được hưởng thụ cảm giác gia đình hạnh phúc

Nhưng chị Y Y hình như đối với anh mình vẫn còn đề phòng

Thôi không gấp! Ăn xong rồi tính