Chủ Tịch, Đừng Ép Người Quá Đáng!

Chương 128: con của tôi




Chuyện này … là sao?

Cậu nhóc đó với Nhị thiếu … giống hệt nhau

Hệt như bản sao vậy … chẳng lẽ …

Khắp đại sãnh đều nghe được tiếng mọi người đang bàn luận

Lạc Y Y càng thêm sợ hãi, ôm lấy bảo bảo dần dần lui về phía sau

Nhưng mọi ánh mắt bây giờ lại đổ dồn về phía họ. Dù cô có cố gắng cũng không thể rời khỏi đây nữa rồi

Hắn vẫn đứng yên, mọi chuyện đến quá đột ngột chẳng biết nên tiêu hoá thế nào

Lê Phương Kiều nhìn thấy đứa bé đang được cô bồng, có chút kích động từ trên khán đài cũng đi đến gần họ

Đây … đứa bé này …

Là con của tôi

Lạc Y Y nhanh chóng cướp lời, cô ôm chặt Lạc An vào lòng. Nước mắt không ngừng rơi

Cô chẳng thể tin bất kỳ ai ở đây nữa rồi, bọn họ đều muốn cướp con cô đi

Nơi này không có chút kẽ hở, sao có thể trốn thoát đây?

Tô Khâm lúc này vẫn kiên trì bám víu lấy, ông ta đi đến rồi chỉ vào Y Y cùng đứa bé cô đang ôm

Chỉ dựa vào cô ta và đứa tạp chủng này lại muốn ngăn cản hôn sự đã định từ trước hay sao? Minh Hạo con …

Tô tổng, ông nên chú ý lời nói nếu vẫn còn yêu quý cái mạng của mình … gọi ai là tạp chủng

Bạch Dạ Phi Long lúc này đứng trước mặt ông ta mà nói

Mồ hôi cũng toát ra đầm đìa nhưng vẫn không muốn bỏ qua món lợi béo bở trước mắt

Cái … cái này sao có thể chứng minh … đây là con cháu của Bạch gia chứ?



Vậy thì xét nghiệm ADN đi, để mọi chuyện được sáng tỏ

Tô Minh Hạo càng thêm chắc chắn mà nói

Gỡ gạt bao nhiêu thì hay bấy nhiêu vậy

Tôi … tôi thấy đứa bé là con của Bạch tổng cũng không ảnh hưởng gì đến mối lương duyên này đâu. Ngọc Liên nó cũng rất thích con nít, sẽ không …

Chưa nói xong đã thấy Lê Phương Kiều lắc đầu

Dù có phải hay không … cũng đâu còn quan trọng khi mà người mà con trai bà mong ngóng nay đã xuất hiện

Hôn sự này dù có muốn cũng không thể thành. Huống chi theo như bà quan sát, cả con trai bà cùng với đứa bé Ngọc Liên này chẳng hề muốn ở cùng nhau

Lão ta không thể nói thêm được gì, tức giận bỏ đi. Lúc đi ngang qua người Tô Minh Hạo tiện thể nói với anh ta

Mày đừng bao giờ trở về nhà nữa

Anh ta không quan tâm, chỉ kéo em gái mình ra ngoài

Tô Ngọc Liên nhìn Y Y bị đám đông vây quanh, không màn gì nữa nhanh chóng hất tay anh mình rồi lao đến chắn trước mặt cô

Cô ấy là do tôi bắt, muốn làm gì thì phải hỏi ý kiến tôi trước đã

Tiểu Liên Liên em điên rồi sao!!!

Tô Minh Hạo gào lên

Khó khăn lắm anh mới giải trừ được hôn sự mà chẳng gây tổn hại gì

Con bé ngốc nghếch này lại ở trước mặt nhiều người tuyên bố người là do mình bắt đi

Nhà họ Bạch sao có thể tha thứ được?

Cô nhìn anh mình, rồi lại quay đi

Anh đã mất hết lý trí chẳng màn đến sự an nguy của Y Y và tiểu bảo bối. Vậy thì cô cũng không cần suy nghĩ nhiều nữa

Tội lỗi của anh trai cũng bắt nguồn từ sự thương yêu đối với cô



Nên để cô gánh 1 phần trách nhiệm đi

Y Y, chúng ta cùng về nhà thôi!!!

Nhưng chỉ đi được vài bước đã bị bảo vệ ngăn lại

Tô Ngọc Liên che chắn trước mặt, phía sau lại chẳng thể ngăn họ tiến đến gần

Lạc An chẳng hiểu gì còn có chút cao hứng

Tình tiết này hệt như bộ phim về siêu anh hùng bị quái vật vây quanh bé đã xem lúc chiều. Còn hào hứng vung nắm đấm nhỏ

Đánh bại ngừ xáu!!!

(Đánh bại người xấu)

Lạc Y Y vừa buồn cười lại thương tâm. Cô luôn mong muốn con trai có thể vui vẻ đối đầu mọi nghịch cảnh

Nhưng cái này thì lạc quan quá đáng rồi

Tô Ngọc Liên nhanh chóng bị tách khỏi, Lạc Y Y biết đằng nào cô cũng không thoát được. Người bảo vệ duy nhất đã bị đưa đi, cô chẳng biết nên làm gì

Lạc An lại lau đi nước mắt cho cô

Mẹ … mít ức … nà xáu

(Mẹ, mít ướt là xấu)