Chủ Tịch Công Ty Băng Vệ Sinh

Chương 6




Ngày thứ hai chuyển phát nhanh tới bấm chuông tặng hoa, thế mà không ai ra nhận, gọi lại cho người gửi thì mới biết, người nhận không có mặt ở phòng dạy đàn nữa, mà là đang ở nhà riêng. Thẩm Nghị cũng vì nhất thời hồ đồ, quên sửa lại địa chỉ của Lam Đa Đa cho chủ hàng hoa, còn may Trịnh Phi đã chuyển tài liệu về Lam Đa Đa cho hắn xem, lại thêm tiệm hoa liên hệ hắn kịp thời, cho nên việc tặng hoa vẫn không chậm trễ.

Tám giờ sáng, Lam Đa Đa ôm một con thỏ bông to bằng nửa người cậu, mặt vẫn còn dúi vào cổ nó, tay vẫn còn túm đuôi nó, ngủ say sưa. Giờ này bố mẹ cậu đang ăn sáng. Trong nhà họ Lam, cơ bản trừ cuối tuần ra thì ngày nào cũng bắt đầu như thế.

Đương nhiên, hôm nay là ngoại lệ, bởi vì người giúp việc đột nhiên nói: “Bên ngoài có người tìm cậu chủ ạ, nói là chuyển phát nhanh hoa tươi.”

Hai vợ chồng liếc nhìn nhau, đồng thời bỏ chén xuống đũa xuống, đồng thời hỏi: “Hay để bọn tôi ra xem trước?”

Triệu Mộng Khiết để người giúp việc đi đánh thức Lam Đa Đa, sau đó cùng chồng ra ngoài cửa.

Chuyển phát nhanh lau mồ hôi, thấy họ liền chau mày, “Xin hỏi Lam Đa Đa có ở đó không ạ?”

Cậu ta vẫn nhớ mặt khách này, vì hôm qua mới vừa giao hoa cho người này xong. Dáng vẻ trẻ hơn hai vị trước mặt rất nhiều. Hơn nữa người order hoa cũng đã dặn là phải đưa tận tay Lam Đa Đa mới được, không thì về sau sẽ không order cửa hàng bọn họ nữa.

Triệu Mộng Khiết thuận miệng hỏi: “Tôi là mẹ của người nhận hoa, tôi thay mặt nhận không được sao?”

Chuyển phát nhanh liền căng thẳng giữ chặt bó hoa, “Thật xin lỗi, chỉ có thể tự mình ký nhận ạ.”

Triệu Mộng Khiết cũng không ép buộc, cười bảo cậu ta chờ một lát. Lam Đa Đa đầu tóc tán loạn, chớp mắt nhập nhèm đi đến, ngáp một cái, “Mẹ, sớm như vậy gọi con dậy làm gì?”

Chuyển phát nhanh nhanh nhẹn cướp lời, “Ngài Lam Đa Đa, hoa của ngài, xin mời ký nhận.”

Lam Đa Đa vừa nhìn thấy hoa liền tỉnh hẳn, nhưng cũng không ký. Hôm qua sạc máy tới giữa trưa mới nhìn thấy tin nhắn của Thẩm Nghị, khi đó cậu mới biết được hoa là do Thẩm Nghị tặng. Nhưng lúc đó đã là mấy tiếng sau rồi, cậu đoán Thẩm Nghị đã bỏ về từ lâu, nên không xuống dưới xem, cũng không nhắn lại, nào ngờ Thẩm Nghị lại cho người tặng hoa tiếp.

“Lam tiên sinh?” Chuyển phát nhanh viên thấy Lam Đa Đa bất động, không khỏi gọi một tiếng.

“Thật ngại quá, hoa này tôi không nhận, làm phiền anh trả về đi.”

“A?” Chuyển phát nhanh vẻ mặt khó xử, “Lam tiên sinh, làm phiền ngài ký nhận đi, tiệm chúng tôi không thể cho hoàn trả, trừ phi có vấn đề về chất lượng hoặc là dịch vụ. Ngài mà không nhận thì tôi không biết nói sao với ông chủ.””

Lam Đa Đa thấy chuyển phát nhanh lo lắng đến nỗi mặt mũi vặn vèo, đành phải nói: “Vậy được rồi.”

Chuyển phát nhanh thở phào, rất sợ Lam Đa Đa hối hận, lấy được chữ ký liền bỏ chạy thục mạng.

Không bao lâu, Lam Đa Đa thu được một tin nhắn Wechat, là Thẩm Nghị gửi tới: Đa Đa, nhận được hoa rồi sao? Để tôi share cho em xem cảnh đẹp nhất mà hôm qua tôi thấy.

Lam Đa Đa nhìn hình chụp mà Thẩm Nghị gửi tới, mất một lúc mới phản ứng lại được. Trong ảnh là cậu ở trong phòng dạy đàn, đang mỉm cười cắm hoa hồng xanh vào bình sứ trắng, xung quanh ngập nắng.

“Con à, hoa là ai tặng đó? Nhạc Gia sao?”

Lam Đa Đa không muốn bố mẹ hiểu lầm, liền nói: “Không phải. Nhạc Gia quá nhỏ mẹ ơi, con không thích như thế, ngồi cùng anh ta con chẳng có chút cảm giác an toàn nào cả, nhỏ như vậy, ra đường con sợ là con sẽ nhịn không được chắn gió thay anh ta mất.”

Triệu Mộng Khiết nghe xong, “Sao lại như vậy? Nhạc Gia không phải rất công sao?”

Lam Đa Đa nhất thời luýnh quýnh lên, bố cậu lại còn ở bên cạnh hỏi “Vợ, rất công nghĩa là gì?”

Triệu Mộng Khiết dừng lại, “Cái này á, đại ý tức là rất đàn ông đó! Dù sao em cảm thấy Nhạc Gia cũng được mà, Đa Đa con thật sự không thích sao?”

Lam Đa Đa đỏ mặt, “Không thích, còn nữa, mẹ này, con nói anh ta nhỏ tức là nhỏ gầy ấy, mẹ cứ nghĩ linh tinh đi đâu thế?”

(ý mẹ Lam ở đây là tưởng Lam Đa Đa chê cái kia cái kia của Nhạc Gia nhỏ =)))

Triệu Mộng Khiết hơi do dự, hỏi: “Vậy còn Thẩm Nghị?”

Lam Đa Đa cau mày, nghĩ thầm kia là bà anh hay bà tôi, liên quan gì tới tôi chứ?! Nhưng vừa nghĩ tới dáng vẻ thất vọng của bà mình khi ra đi mà không kịp gặp lại con, cậu lại có chút mềm lòng. Cậu mất tự nhiên hỏi: “Bà cụ thế nào rồi?”

Thẩm Nghị nghiêm nghị nói: “Thời gian tỉnh táo càng ngày càng ít. Bà cứ hỏi tôi sao không đối xử tốt với Linh Linh một chút. Linh Linh là một nữ diễn viên trước kia tôi thuê về để giả làm bạn gái tôi, nào ngờ tới được hai lần thì cô ta cùng bạn trai kết hôn, bà ngoại lên báo nhìn thấy, từ đó bà luôn trách là tại tôi đối xử với cô ta không tốt.”

Lam Đa Đa: “…”

Triệu Mộng Khiết muốn đến công ty, lại thấy thằng con đi tới đi lui loạn cả lên như là con sóc tìm không thấy hạt dẻ, liền hỏi: “Làm sao vậy Đa Đa?”

Lam Đa Đa chui vào xe của bà, “Mẹ, có chuyện làm con rất phiền lòng. Thẩm Nghị nói bà anh ta sắp mất rồi, trước khi mất muốn gặp bạn gái anh ta. Anh ta bảo con đi giả vờ làm bạn gái anh ta một ngày. Con cảm thấy hắn hoàn toàn có thể tìm được người khác, nhưng lại nhịn không được suy nghĩ mãi.”

Triệu Mộng Khiết khởi động xe, nói: “Con à, chẳng qua là con quá mềm lòng thôi. Con đâu phải là cái gì của cậu ta. Sao phải quản chuyện nhà người ta? Hơn nữa, Thẩm Nghị không bao giờ thiếu tiền, muốn thuê người khó gì? Sao cứ phải tìm con? Rõ ràng là đang muốn xơ múi gì con rồi, không giúp!”

Lam Đa Đa gật gật đầu, “Vâng, vậy mẹ ơi, mẹ thấy con nghe lời như thế, có xứng đáng được thưởng không? Vịnh Thủy Vân mới mở một suối nước nóng đó, chúng ta tới đó chơi đi! Mẹ bỏ thời gian con bỏ tiền!”

Triệu Mộng Khiết: “…”

Triệu Mộng Khiết chưa chịu thôi, hỏi: “Bảo bối ngoan, vừa nãy con xoay tới xoay lui trong nhà là đang lo nghĩ chuyện bà của Thẩm Nghị sao?”

Lam Đa Đa nhìn gương, vuốt vuốt tóc: “Không phải, lúc đấy đang nghĩ làm thế nào để mẹ chịu đưa con đi tắm suối nóng.”

Triệu Mộng Khiết khóe miệng giật một cái, quả thực nghẹn. Nhưng ngẫm lại hiếm khi đứa nhỏ này muốn chiếm dụng một chút thời gian của mình, cho nên vẫn đồng ý. Tắm suối nóng thì tắm suối nóng. Dù sao chuyện trọng yếu trước đó cũng đã tạm ổn rồi.

Lam Đa Đa cảm thấy mình thật sự quá cơ trí, thành công dụ được mẹ đi chơi nửa ngày, nhưng nào ngờ một quyết định tràn ngập tình yêu thương như thế lại hại cậu hối hận hơn nửa năm.

Thấy suối nước nóng không tệ, hai mẹ con liền làm luôn thẻ hội viên, chia nhau ra tắm gội, thay quần áo rồi tiến vào ngâm mình, vừa ngâm vừa nói chuyện phiếm. Triệu Mộng Khiết mấy năm trước đã biết con mình thích người cùng giới, nhưng một năm trước mới biết được con thích thể loại cường tráng cao lớn, gần đây mới biết chỉ cao như Nhạc Gia thôi thì chưa được, còn phải đô con. Bà tò mò hỏi:

“Đa Đa, vì sao lại thích người đô con vậy? Tuy có thể bảo vệ con lúc gặp nguy hiểm nhưng mà, nếu cãi vã xảy ra, loại người này không phải cũng rất nguy hiểm sao?”

Lam Đa Đa rũ mắt, che giấu vẻ khủng hoảng, “Vậy con sẽ cố gắng tìm một người mà không cãi vã với con.”

Triệu Mộng Khiết nghĩ thầm, lấy đâu ra người cả đời không cãi vã lần nào? Nhưng bà không muốn đả kích lòng tin của đứa nhỏ, liền đổi chủ đề khác. Song cùng lúc đó, bà cũng càng sâu sắc ý thức được rằng, con mình dường như cực kỳ khuyết thiếu cảm giác an toàn, đến nỗi thà mò kim đáy bể để tìm một người cường tráng cả đời không cãi vã với mình, còn hơn dễ dàng chấp nhận một chàng trai tương đối ổn.

Lam Đa Đa ngâm mình trong chốc lát, toát rất nhiều mồ hôi, toàn thân đều nhẹ nhõm. Cậu nói muốn ra ngoài ngồi một chút rồi ăn gì đó, còn rủ mẹ đi cùng. Nhưng Triệu Mộng Khiết muốn tranh thủ cậu vắng mặt để gọi cho bác sĩ tâm lý, liền nói: “Đi trước đi, mẹ ngâm thêm một hồi.”

Lam Đa Đa mang theo khăn mặt đi vào phòng thay đồ rồi tới phòng nghỉ chung. Nơi này đang chiếu phim hoạt hình, có thể để cho bọn trẻ con vừa xem vừa ăn. Theo lý mà nói thì chỗ như vậy ắt sẽ không quá ồn, nhưng lại có một cô bé khóc to đến lạ, mà hình như còn là học sinh của cậu??!

Phụ huynh dỗ mãi không được, thấy Lam Đa Đa liền bảo đứa bé, “Nặc Nặc, nhìn xem kia không phải là thầy dạy dương cầm của con sao?”

Cô bé ngừng khóc quay đầu nhìn thoáng qua, lập tức lớn tiếng gọi “Thầy Đa Đa!” Sau đó vắt chân lên cổ chạy tới, khóc càng hăng.

Phụ huynh ngẩn người, cảm thấy vô cùng xấu hổ, nhưng cũng rất nhanh đứng dậy, nói: “Thật là khéo, thầy Lam cũng tới tắm suối nóng sao?”

“Đúng vậy, Lâm tiên sinh.” Dứt lời, cậu xoa đầu Nặc Nặc, “Làm sao vậy Nặc Nặc? Khóc cái gì thế?”

Đứa bé ngẩng đầu, nước mắt rớt lộp bộp, chỉ vào bố mình rồi mách: “Bố làm hỏng tóc cháu rồi, huhuhu, sáng nay mẹ tết cho cháu rất đẹp, bố làm hỏng còn không chịu bới lại, huhu…”

Lâm Thế Thành ho nhẹ một tiếng, “Nặc Nặc, bố không cố ý, đã xin lỗi rồi còn gì, xin lỗi rồi không được sao? Với lại tóc con ướt hết rồi, không gỡ ra sao mà sấy được, để như vậy ra ngoài bị cảm thì làm sao bây giờ?”

Nghe xong đứa bé khóc càng hung ác, “Nhưng mà con thích tết tóc huhuhu…”

“Thôi thôi! Để thầy tết cho!” Sau đó cậu kéo đứa bé ngồi xuống, “Không khóc nữa, thì thầy sẽ tết cho, có được không?”

Cô bé gật đầu, còn tự cho là mình mô tả rất chuẩn xác mà khoa tay múa chân một hồi, “Như này, bên này như này…”

Lam Đa Đa nghe không hiểu, nhưng cậu đã xem Tiêu Bằng bới tóc kiểu Hàn cho người ta nhiều lần, liền nhanh tay bới tóc cho Nặc Nặc, trông còn rất khá! Chính cậu cũng cảm thấy hài lòng không chịu được, vui vẻ mang Nặc Nặc đi soi gương, “Nhìn đi, thay nghề của thầy có được không?”

Rừng Nặc Nặc cực kỳ vui vẻ đáp: “Được! Thầy Đa Đa lợi hại hơn cả Siêu Nhân Điện Quang, bố nói ngay cả Siêu Nhân Điện Quang cũng không biết bới tóc, cho nên bố không biết cũng là rất bình thường, nhưng mà thầy Đa Đa biết!”

Lâm Thế Thành lúc này tưởng là thầy kiểu gì cũng sẽ khiêm tốn nói hai câu, nào ngờ thầy lại còn nói: “Tất nhiên rồi! Thầy chỉ cần đàn một bài là có thể dọa Siêu Nhân Điện Quang chạy mất, cho nên Nặc Nặc về sau cũng phải học dương cầm thật giỏi biết chưa?”

Rừng Nặc Nặc hít sâu, nghiêm túc gật đầu: “Ừm!”

Lâm Thế Thành: “…”

Con tôi thích Siêu Nhân Điện Quang hơn bố nó thì thôi đi, một ông thầy dạy đánh đàn cũng chạy ra tranh sủng là sao chứ!

Lâm Thế Thành nói: “Cảm ơn thầy Đa Đa.”

“Đừng khách khí, gặp lại sau nhé Nặc Nặc, chào Lâm tiên sinh.”

Buổi sáng Lam Đa Đa bị bắt dậy sớm, lại mải dỗ mẹ đi chơi nên quên chưa ăn gì, lúc này quả thực là đói. Cậu liền chạy ra ngoài muốn mua gì đó ăn. Lúc ra cửa, cậu vô ý đưa tay định kéo cái khăn để lau mồ hôi sạch sẽ, nhưng khăn cũng không còn vắt trên cổ nữa. Cậu đột nhiên nhớ ra chắc là lúc bới tóc cho đứa bé đã tiện tay đặt sang một bên.

Bên ngoài gió có chút lớn, nhưng Lam Đa Đa không muốn quay lại một chuyến, quá đói rồi, cậu nghĩ gió một chút chắc cũng không đến nỗi bị cảm nhỉ? Nghĩ vậy, cậu mạnh mẽ đẩy cửa ra, cảm nhận một cỗ gió mát ập vào mặt…

Ngày đó Lam Đa Đa quả nhiên không bị cảm. Nhưng hôm sau, cậu tỉnh dậy không bao lâu, trong phòng cậu truyền ra một tiếng thét kinh hoàng: “A! —— aaaaaa!!!”

Vợ chồng Triệu Mộng Khiết sợ hãi vội chạy vào, “Làm sao làm sao thế?”

Lam Đa Đa huhuhuhu khóc, chỉ vào mặt mình, “Bố, mẹ, mặt của con, mặt của con sao thế này?”

Triệu Mộng Khiết kéo tay cậu ra nhìn xem. Đường đường một gương mặt trắng trẻo xinh trai bây giờ lúc khóc lên trông như quỷ, lúc không khóc quỷ cũng sợ… Quả thực không đành lòng nhìn thẳng! Nhưng để không dọa cho thằng nhóc thêm sợ, bà đành phải nhịn không nói gì quá nghiêm trọng. Nhưng bà lại quên mất ông chồng mình tính tình vốn là miệng nhanh hơn não lại thẳng như ruột ngựa!

Lam Gia Thụy hồn nhiên nói: “Con à, chẳng phải đây chính méo mồm, mắt lác, mũi vẹo trong truyền thuyết đấy sao??!”

- -----oOo------