Chủ Tịch Chúng Ta Chia Tay Rồi

Chương 17: 17: Đám Cưới




Cuối cùng cũng tới ngày diễn ra đám cưới.



Đám cưới được diễn ra tại Pearl Palace- một trong những khách sạn sang trọng nhất nhất của thành phố.



Buổi lễ diễn ra rất thuận lợi.



Lục Minh và Kiều Lam lúc này đã chính thức về chung nhà.



Buổi tiệc diễn ra với sự tham gia của rất nhiều người.



Lục Minh và và Kiều Lam phải đi tiếp khách rất nhiều, Lục Minh bị chuốc rượu cũng không ít.



“Minh, cậu đừng uống nữa.



Để tôi uống thay cậu.” Cảnh Nam đi tới nói với Lục Minh

“Được, cám ơn cậu.”

“Cậu với vợ cậu tranh thủ rời khỏi đây đi.



Không là lát nữa say bí tỉ chẳng biết đường đâu mà về.”

“Trông cậy vào cậu đấy.”

Lục Minh nói rồi nắm tay Kiều Lam rời khỏi sảnh tiệc cưới.



Cả hai người họ đi về phòng tân hôn mà khách sạn tặng cho họ hưởng thụ không gian riêng của hai người

“Minh, còn nhiều khách như vậy mà chúng ta về phòng.



Có ổn không anh?”

“Không sao.





Ở đó có Cảnh Nam rồi.”

“Vậy thì được.”

“Em đừng lo lắng về đám cưới nữa.



Em hãy nghĩ tới anh đi, đêm nay anh không tha cho em đâu!”

“Vâng, ông xã.”



“Bà xã à, động phòng thôi.”

Thế là màn động phòng của cả hai bắt đầu.



(Chương này mình nói về nhân vật phụ nhiều hơn nha ????)

__________________

Phía bên này, Cảnh Nam đang tiếp khách thay cho Lục Minh, anh vì uống quá nhiều nên dần ngà ngà say nhưng vẫn cố giữ bản thân tỉnh táo nhất có thể.



Bỗng có một người phụ nữ đi tới trên tay cầm hai ly rượu đưa cho Cảnh Nam, ý mời anh uống

“Nam, lâu rồi không gặp.”

“Ninh Ngọc?”

“Đã lâu không gặp.



Em về rồi đây.



Uống cùng em một ly chứ?”

“Được.” Cảnh Nam tuy lòng không muốn nhưng vì phép lịch sự mà nhận lấy

“Lâu không gặp, anh đẹp trai lên nhiều đấy.”

“Cám ơn.”

“Chúng ta xa cách như vậy sao?”

“Ninh tiểu thư đừng quên, chúng ta giờ chỉ như người dưng nước lã thôi.”

“Năm đó em rời đi là em sai, em biết sai rồi.



Chúng ta quay lại được không?”

“Thật tiếc quá.



Tôi có bạn gái rồi.”

“Sao cơ?”

“Tôi nói tôi có bạn gái rồi.”

“Cô ấy là ai? Em muốn biết cô ta là ai.”

Cảnh Nam lúc này thấy Lưu Mỹ Ngọc đứng gần đó liền kéo cô tới, ôm vào lòng

“Đây là bạn gái của anh, Lưu Mỹ Ngọc.”

“Hả?” Mỹ Ngọc ngạc nhiên không hiểu chuyện gì đang xảy ra

“Em không tin.” Ninh Ngọc tức giận nói

“Không tin thì cũng phải tin thôi, đây là sự thật.




Tôi và bạn gái phải đi rồi, tạm biệt.”

Cảnh Nam nắm lấy tay Lưu Mỹ Ngọc nhanh chóng rời khỏi sảnh tiệc cưới.



“Nè! Chờ xíu! Anh kéo tôi đi đâu mà nhanh vậy?”

“Mau, tới phòng 606, tôi đã thuê phòng đó.”



“Làm gì vậy?”

“Mau…giúp tôi..”

Lúc này Lưu Mỹ Ngọc mới để ý mặt của Cảnh Nam đỏ lên, người thì hơi nóng còn thở hổn hển nữa

“Anh sao vậy? Có cần tôi gọi bác sĩ không?”

“Không cần.



Tôi bị hạ thuốc…cô ta vừa nãy…bỏ xuân dược vào ly rượu của tôi.”

“Sao cơ? Vị tiểu thư lúc nãy sao?”

“Mau…theo tôi…”

“Đợi…đợi đã…”

Cảnh Nam không quan tâm Lưu Mỹ Ngọc nói gì, anh kéo cô đi thẳng về phòng của mình,

“Giúp tôi đi…tôi cần em giúp tôi giải thuốc.”

“Không được…giữa chúng ta không có tình yêu không thể…”

“Tôi yêu em.” Cảnh Nam tỏ tình với Lưu Mỹ Ngọc, khiến cô rất bất ngờ, chưa kịp phản ứng thì đã bị anh đè ra giường.



Lưu Mỹ Ngọc sức yếu, không thể kháng cự, cô biết có la hét cũng vô dụng nên cô đành thuận theo tự nhiên, để anh làm gì tuỳ hứng.



Lưu Mỹ Ngọc vốn muốn để lần đầu của mình dành cho đêm tân hôn nhưng mà từ vài năm về trước, sau khi bị người yêu cũ phản bội thì cô đã không còn niềm tin vào tình yêu nữa nên bây giờ có mất trinh tiết cũng đành thôi.



Chỉ là thời gian qua tiếp xúc với Cảnh Nam, ít nhiều gì cô cũng có chút cảm tình nhưng mà cô không dám nhận đó tình yêu, cô sợ cảm giác phản bội nên đã gạt đi cảm xúc đó.



Vừa rồi Cảnh Nam nói yêu cô, cô vui lắm nhưng mà cô biết đó là do tình huống khẩn cấp anh mới nói vậy, chứ căn bản không hề có tình yêu nào ở đây cả.



Vì bị hạ xuân dược nên Cảnh Nam đêm đó làm rất hăng say, trong phòng chỉ toàn tiếng rên của Lưu Mỹ Ngọc.



Cả căn phòng tràn ngập mùi ân ái.



________________

Sáng hôm sau, Lưu Mỹ Ngọc dần mở mắt, cô nhìn qua bên cạnh thì không thấy Cảnh Nam nên trong lòng có chút hơi thất vọng.



Đang chìm trong sự thất vọng thì Cảnh Nam bước ra từ nhà tắm,

“Đêm qua, xin lỗi, anh hơi không nương tay.”

“Không sao.





Dù sao cũng chỉ là tình một đêm thôi mà.



Hai bên đều có lợi.”

“Anh sẽ chịu trách nhiệm, dù sao đó cũng là lần đầu của em.”

“Cảnh Nam à, không cần đâu.



Hôm qua anh bị hạ xuân dược, tôi thì tự nguyện lên giường cùng anh.



Chuyện này không cần chịu trách nhiệm đâu.



Giữa chúng ta chỉ tới mức này thôi.”

“Nhưng mà tôi yêu em…tôi yêu em Mỹ Ngọc.”

“Yêu sao? Tôi không dám tin vào tình yêu đâu, bác sĩ Cảnh.”

“Tôi yêu em là sự thật.



Nếu em cho tôi cơ hội, tôi sẽ chứng minh cho em thấy.”

“Không cần phí sức vậy đâu.



Tôi phải đi rồi.”

Lưu Mỹ Ngọc cúi người xuống nhặt quần áo của mình bị rơi dưới sàn, cô vào nhà tắm mặc lại đồ rồi nhanh chóng rời đi.



Bỏ lại một mình Cảnh Nam ở trong phòng

“Mỹ Ngọc, tôi sẽ chứng minh cho em thấy là tôi đã yêu em.”

Đúng vậy, Cảnh Nam yêu Lưu Mỹ Ngọc.



Anh yêu cô vì thấy dáng vẻ hào hứng của cô khi được đi chơi, đi ăn, những biểu cảm trên gương mặt cô thật sự rất đáng yêu, năng lượng tích cực trên người cô đã thành công thu hút anh..