Chủ Tịch Bá Đạo! Xin Đừng Sủng Tôi

Chương 97




Điềm Cảnh Nghi thấy cô đồng ý hắn liền nở nụ cười ôn hòa hôn nhẹ lên đôi gò má đang căn phồng kia của Nhu Nhu , bàn tay to lớn của hắn nhanh chóng cầm lấy cái chân trắng noãn của cô vát lên vai mình , cái chân còn lại của cô thì bị hắn ngồi lên và nhanh như tia chớp cái vật to lớn gân guốc ấy đã vào bên trong nơi tư mật kia của Nhu Nhu .

Điềm Cảnh Nghi duy chuyển phần hông giúp có cái vật to lớn gân guốc của mình nhanh chóng ra vào bên trong cô , đôi bàn tay to lớn của hắn vẩn tham lam xoa bóp lấy cặp bông đào đang ăn kia kia của cô .

----Ưm..ư..! Anh nhẹ một chút tôi đang mang thai ! ----

Mạn Nhu Nhu không kiềm được cơn khoái cảm mà rùng mình lấy một cái toàn thân tê dại bỡi hành động này của hắn .

Điềm Cảnh Nghi cảm nhận được bên trong nơi tư mật kia của cô đang siết chặt lấy mình hắn như sắp không chịu nổi mà gấp gáp nói .

----- Bảo bối ! Em muốn siết chết chồng mình hay sao ? ----

Hắn nói xong liền nờ nụ cười vui vẽ mà cúi xuống cắn lên nhị hoa trên cặp bông đòa kia của cô một cái nhẹ , phía dưới thân cái vật to lớn ấy càng suy chuyển nhanh hơn và sâu như muốn đến tận cùng của hang động vậy .

Điềm Cảnh Nghi điên cuồng ra vào bên trong nơi tư mật kia của cô không biết là trôi qua được bao lâu , ánh mắt Nhu Nhu mê ly mà khép mờ như không còn quan tâm chuyện gì nữa cả.

Thấy thân thể cô rung rẩy có phần co gật ấy Điềm Cảnh Nghi liền đánh nhẹ vào bờ mông tròn cao vút kia mộc cái mà ôn nhu nói .

----- Bảo bối ! Hay là em ngồi trên người tôi mà cưỡi ngựa đi ! -----

Mạn Nhu Nhu từ trong cơn mê luyến nghe thấy tiếng nói của hắn liền tĩnh lại đi không ít , cô nghe theo lý trí của mình mà nhanh chóng làm theo hắn , Nhu Nhu liền chuyển đổi thân thể mà ngồi trên người hắn đôi tay nhỏ nhắn của cô chống lấy lồng ngực rắn chặt của hắn , nơi tư mật đang ẩm ướt kia của cô từ từ nuốt cái vật đầy hung tợn của hắn vào sâu tận bên trong .



------ Ưm...ư...! Nó sâu quá !----

Khi cái vật hung tợn gân guốc ấy vào sâu bên trong thì Mạn Nhu Nhu không kiềm được cơn khoái cảm của mình mà kêu lên một tiếng , nhưng cô vẩn nghe lời hắn mà không ngừng nuốt cái vật gân guốc ấy vào trong rồi lại nhả ra , đôi bàn tay nhỏ nhắn của cô chống dưới lồng ngực hắn làm điểm tựa mà càng duy chuyển nhanh hơn .

Thân thể Điềm Cảnh Nghi rung rẩy liên tục vì cái cảm giác này làm cho đầu óc hắn như muốn lên mây, đôi bàn tay to lớn của hắn vuốt đôi gò má đang ửng hồng kia của cô rồi lại duy chuyển xuống nắm lấy đôi gò núi đang căn tròn cao vút của Nhu Nhu và xoa bóp .

Nhưng chưa được bao lâu thì đôi bàn tay to lớn ấy của hắn lại chẳng chịu an phận mà duy chuyển xuống xoa bóp lấy cặp mông tròn đang vểnh cao kia của cô .

Điềm Cảnh Nghi liền đánh nghe vào cặp mông tròn đang vểnh cao kia một cái mà nói .

---- Bảo bối ! Em muốn tôi ức chết hay sao ? Em cưỡi nhanh một chút !----

Câu nói này như một liều thuốc kích thích làm cho Mạn Nhu Nhu càng duy chuyển lại nhanh hơn không biết bao nhiêu lần , đôi tay nhỏ bé của cô vẩn chống dưới lòng ngực hắn để tạo thế giúp Nhu Nhu có thể cưỡi nhanh hơn .

Không biết là qua được bao lâu Mạn Nhu Nhu thân thể rung rẩy co giật người liên tục rồi không chống cự nổi mà nằm gục thân mình úp mặt vào lòng ngực rắn chắc của hắn mà thở dốc.

Mạn Nhu Nhu yếu ớt nói .

---- Tôi có thể chiều anh thêm một chút nữa nhưng chỉ là làm theo những gì anh nói thôi được không ? Tôi không chơi trò vận động mạnh như này nổi nữa ! Nếu như thế thì con sẽ bị ảnh hưởng mất !-----