Cô đã từng âm thầm trốn tránh nhìn anh, âm thầm yêu anh. Cô đã từng hèn nhát yêu anh dù biết không nên. Cô đã dành cả thanh xuân để mơ, để nhớ, để yêu và để thương anh theo cách trìu mến mà chỉ riêng cô dành cho anh. Cô cực kì yêu anh, cực kì thích anhc nhưng anh lại không thích cô. Đó là thời thanh xuân cô đã dùng cả trái tim để chung thuỷ với anh, ngắm anh từ xa cũng đã là hạnh phúc, nhưng đó là hạnh phúc ngớ ngẩn, tình yêu ngu ngốc mà cô có được.
Nhưng một lần, cô tình cờ nghe được anh nói chuyện với một người khác, nói về cô, những lời anh nói ra, như dao găm vào trái tim cô khiến nó từng mảnh bị vỡ vụn. Khóc trong mưa không còn gì khổ hơn bằng, nhưng khóc khi không có mưa, cũng là một loại cảm xúc cô đơn khó tả, vì thiếu mưa, thay thế cho những giọt nước mắt của mình, mưa, khiến người không nhìn thấy ta đau khổ, mưa xoá nhoà kí ức. Cô cũng đau khổ khong khác gì mưa, nhưng mưa vẫn kêu tanh tách, như một bản nhạc piano sâu lắng, dịu dàng.
Cô lựa chọn bỏ đi, tránh xa anh, tránh xa quá khứ và tránh xa thời thanh xuân. Khi cô đi rồi, anh mới nhận ra là mình yêu cô rất nhiều. Anh hối hận khi đã nói những lời như vậy để rồi cô nghe được. Chuyện sẽ đi về đâu? Anh và cô có lại được ở bên nhau?