Chư Thiên Tế

Chư Thiên Tế - Quyển 1 Chương 33: Chống lại




Sâu trong rừng rậm, cây cối um tùm, ma thú hoành hành, một bóng dáng màu xanh lảo đảo va vào một cây đại thụ, lực va đập cực mạnh khiến cho cả thân cây rung rung.



- Gào!



Một con ma thú loài báo cư trú trên cây gầm nhẹ, mang theo vui vẻ vì con mồi đưa tới tận miệng.



Nhưng mà không đợi nó tấn công, nhân loại nhỏ bé trước mắt đã phát giác ra nó, thân hình hắn vốn đang lung lay chợt quay phắt đầu lại, ánh mắt dừng trên người nó. Trong một sát na, một loại sợ hãi không nói thành lời xuất hiện trong đầu nó, mặc dù không được thông minh, không thể hiểu được nguồn gốc của loại cảm giác sợ hãi này đến từ đâu, nhưng nó vẫn theo bản năng muốn nhún người phóng mình thoát khỏi khu vực này.



Chỉ là, nó còn chưa kịp hành đọng, một đạo kiếm quang đã bắn tới.



Chỉ nháy mắt sau, ngọn lửa màu đen đã bùng lên từ bên trong thân thể nó, một con ma thú cấp lĩnh chủ đủ để tiêu diệt một tiểu đội nghìn người đã hóa thành tro bụi.



Rầm!



Nam nhân mặc áo lam té xuống một vũng nước đọng trên mặt đất, nước bắn tung tóe kèm theo tiếng vọng lại từ trong rừng.



Người này không phải ai khác chính là đầu sỏ dẫn tới tai kiếp diệt môn của Lâm môn kiếm tông- Huyền thiên tông. Giờ phút này hắn còn đâu bóng dáng bễ nghễ thiên hạ, sở hướng vô địch như lúc diệt Lâm môn kiếm tông. Cả người bị khói đen bao trùm, nhìn qua như một kẻ đang dãy dụa trong một loại sợ hãi cực đoan. Thỉnh thoảng màn khói đen lại huyễn hóa ra đủ loại khuôn mặt mang theo biểu cảm, có phẫn nộ, có sợ hãi, có tuyệt vọng, kêu rên.



- Mơ tưởng! Mơ tưởng!



Tiếng gầm rú trầm thấp, dường như người nam nhân này đã rơi vào tuyệt vọng.



- Mốn khống chế ta, muốn nô dịch ta, muốn biến ta thành khôi lỗi của ngươi, vọng tưởng! Ngươi tính là thứ gì! Dám nhằm vào ta? Cút cho ta! Thân xác của ta, ý chí của ta, linh hồn của ta, chỉ thuộc về ta, không ai có thể khống chế ta, không ai có thể nắm giữ vận mệnh của ta, không ai có thể chúa tể tương lai của ta! Không một ai!





Huyền thiên tông gào thét, từng cột khói đen trào ra từ trong miệng của hắn mang theo tiếng gầm thét như tiếng nổ.



- Giết chóc, căm hận, oán hận, tham lam, dục vọng, phẫn nộ, thống khổ, sợ hãi, tuyệt vọng.. đều có thể tăng thêm lực lượng của ngươi. Nhưng muốn dựa vào những thứ này khống chế thần trí của ta, muốn biến ta thành đày tớ của ngươi, đừng vọng tưởng! Ngươi chỉ là một thanh kiếm, chỉ là một công cụ, khi cần thì ta sử dụng, khi không cần thì không dùng. Ta là chủ nhân, tất cả mọi thứ của ngươi đều thuộc về ta, lực lượng của ngươi là để phục vụ ta. Giết chóc cùng hủy diệt Vấn kiếm sơn, ta cho ngươi lực lượng, nhưng nếu ta nguyện ý, ta tùy thời có thể phá hủy ngươi! Phá hủy ngươi!



Huyền thiên tông đang lăn lộn dưới đất đột nhiên bò dậy, thanh kiếm hắn nắm chặt trong tay chính là thần khí vô thượng giết chết chí tôn thần thoại Lâm trấn phương cùng Xích huyết phần thiên kiếm- Chí tôn ma kiếm!



- Ta mới là chủ nhân của ngươi, ta mới là.




Huyền thiên tông giữa cơn cuồng loạn, hai mắt trợn ngược, hai tay nắm chặt chuôi của Chí tôn ma kiếm, lực lượng kinh khủng của chí tôn thần thoại không chút kiêng dè phát tiết trên thân thanh ma kiếm. Lực lượng mà hắn sử dụn đủ để có thể bóp nát một ngọn núi thành mạt phấn.



Dường như..



Hắn đang muốn bóp nát chuôi kiếm màu ám hồng trong tay mình.



- Còn muốn phản kháng?



- Cút!



Chíu!



Một đạo kiếm ảnh màu ám hồng như lưu quang bắn thẳng về phía trước, xuyên thủng vô số gốc đại thụ. Dưới cú ném này, thanh kiếm trực tiếp bị ném bay ra xa hơn một vạn mét.




Huyền thiên tông ném một cú toàn lực, lực đạo lớn đến thế nào, mãnh liệt đến thế nào? Đừng nói ném chuôi kiếm ra xa hơn vạn mét, cho dù mười vạn, trăm vạn mét cũng vô cùng dễ dàng.



Chỉ là, chỉ là sau khi thanh kiếm này bay ra xa hơn vạn mét, đột nhiên thân kiếm chấn động kịch liệt. Trong nháy mắt không ngờ nó chủ động bay trở lại. Mà Huyền thiên tông sau khi ném đi Chí tôn ma kiếm, giống như là mất đi thứ quý trọng nhất, chợt ngẩn người.



- Không! Ngươi không khống chế được ta! Ngươi không không ảnh hưởng được ta!



Tiếng gầm rú trầm thấp, kéo dài dai dẳng.



Dường như hắn đang dốc hết sức xua tan cảm giác mê luyến, coi trọng, lệ thuộc vào Chí tôn ma kiếm trong tâm trí.



Thế nhưng...



Vô ích.



Chíu.




Khí Chí tôn ma kiếm bay trở lại, phát sinh một tràng kiếm minh. Toàn bộ tín kiệm, kiên trì trong tâm trí hắn hoàn toàn đổ nát.



- Không!



Sau môt tiếng gầm rú mang theo tuyệt vọng cùng thống khổ, hắn dường như không thể khống chế bản thân nhào ra ngoài, hung hăng nắm chặt Chí tôn ma kiếm trong tay, thần sắc cuồng hỉ lại mang theo sự điên cuồng cùng bất cam.




- Ta! Chí tôn ma kiếm là của ta, không ai có thể cướp khỏi tay ta! Chết! Tất cả người ngăn cản ta đều phải chết!



- Giết! Chí tôn ma kiếm nơi tay, không ai có thể ngăn cản ta! Ta là thiên hạ vô địch!



Giữa tiếng gào thét đầy điên cuồng, vô vàn khói đen bốc ra từ thất khiếu của hắn, thậm chí vài nơi đã xuất hiện ngọn lửa màu đen chầm chậm bùng cháy.



Ngay khi ngọn lửa đen xuất hiện, Huyền thiên tông vốn đang rơi vào điên cuồng chí cực chợt khôi phục một tia thanh minh.



- Không!



Máu thịt văng tung tóe.



Chỉ trong nháy mắt, toàn bộ bàn tay phải vốn đang nắm chặt Chí tôn ma kiếm đã bị chân khí cường đại chấn thành phấn vụn, máu thịt văng tung tóe. Chí tôn ma kiếm cũng bị lực chấn động bắn thẳng ra ngoài xuyên thủng một gốc đại thụ cách đó trăm thước.



- Không! Tay phải ta muốn cầm ngươi, ta phá hủy tay phải, thân thể ta muốn gần ngươi, ta hủy diệt nhục thân, linh hồn ta muốn khuất phục trước lực lượng của ngươi, ta hủy diệt linh hồn! Ta tuyệt đối sẽ không khuất phục ngươi! Ta tuyệt đối sẽ không trở thành đày tơ scuar ngươi! Ta tuyệt đối sẽ không để cho ngươi khống chế tư tưởng của ta! Tuyệt đối sẽ không!



Ì ầm.



Tiếng rống như sấm nổ, sóng âm sinh ra mang theo khí lãng bằng mắt thường có thể thấy được khuếch tán khắp bốn phương. tám hướng. Uy áp cùng khủng bố ẩn chứa trong đó khiến cho các động vật nhỏ, ma thú cấp thốc hoạt động ở gần đó lập tức bỏ trốn mất dạng. Ngay cả ma thú cấp lĩnh chủ thống trị một phương có thể tạo thành uy hiếp cực lớn cho các thành trì của nhân loại cũng không thể át chế sự sợ hãi trong lòng, theo bản năng nhay chóng bỏ chạy theo hướng ngược lại.



- Tuyệt không