Chư Thiên Tế

Chư Thiên Tế - Quyển 1 Chương 14: Tuyên án




Đại điển truyền ngôi của Lâm môn Kiếm tông, đó là việc trọng đại bực nào.

Đại điển truyền ngôi bắt đầu tuyệt đối sẽ kinh động tới toàn bộ cường giả trên đại lục. Đừng nói tới bách đại tông môn nằm trong quốc nội Thánh quang Đế quốc, ngay cả những thế lực lớn bên ngoài Thánh quang Đế quốc như Bất hủ chi sơn, Tuyệt Thiên thành đều phái sứ giả tới chúc mừng. Không chỉ có cường giả của nhân loại, ngay cả Mộc linh tộc, Dực Nhân tộc, vũ tộc cũng đều phái sứ giả tới. Có thể nói thịnh hội bực này, thu hút toàn bộ các thế lực, chủng tộc cường đại trên đại lục tới coi xem, nhất cử nhất động của Lâm môn Kiếm tông trong giờ phút này, không lâu sau sẽ truyền đi khắp toàn bộ đại lục.

Trong hoàn cảnh này, giữa đại điển truyền ngôi thu hút ánh mắt của toàn bộ đại lục, lại có người dám can đảm tuyên bố hủy diệt tông môn đệ nhất Thánh quang Đế quốc. Nếu như Lâm môn Kiếm tông không xử lý thỏa đáng, việc này truyền ra ngoài, tuyệt đối sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ. Mà Lâm môn Kiếm tông cũng đừng mơ tưởng có thể tiếp tục giữ được chỗ đứng trong hàng ngũ tông môn đỉnh cấp trên đại lục.

- Diệt Lâm môn Kiếm tông ta?

Nghe được lời này của Huyền Thiên Tông, Lâm Húc Dương còn chưa mở miệng, Hư Linh chân nhân phụ trách đại điển truyền ngôi đã tiến lên, mặt mũi lạnh lùng hỏi. Giờ phút này bất kỳ người nào có mặt tại đây đều cảm nhận được sát khí kinh khủng tản ra từ trên người vị cường giả Bán thần cảnh lâu đời này.

- Tiểu bối, ngươi vừa mới nói cái gì? Ta không nghe rõ, ngươi lập lại lần nữa.

- Diệt Lâm môn Kiếm tông các ngươi. Trưởng lão ngài già quá rồi nên có chút nghễnh ngãng hay sao? Uổng cho tu vi của ngài còn là Bán thần cảnh, công phu không tới nơi tới chốn mà. Tuy nhiên cũng không sao, dù sao chỉ ít phút nữa thôi ngài cũng không dùng được nữa.

Nhìn Huyền Thiên Tông trước sau như một bình tĩnh nói ra những lời này, toàn bộ cường giả tới tham gia đại điển truyền ngôi của Lâm môn Kiếm tông nhìn hắn như một kẻ điên. Nếu như Lâm môn Kiếm tông không phải là chủ nhà, hơn nữa không biết tu vi Huyền Thiên Tông ra sao, bọn họ tuyệt đối sẽ nhảy ra hung hăng dạy dỗ cho tên tiểu tử cuồng vọng này một bài học. Ngay cả mấy người ngoài cuộc như Mộ Hóa, Đường Chinh Hải cũng khẽ chau mày, ánh mắt nhìn về phía Huyền Thiên Tông có chút bất thiện.

Tên tiểu bối này... quá càn rỡ.

- Ha ha! Tốt! Tốt! Thật can đảm, tới Lâm môn Kiếm tông chúng ta tuyên bố diệt sạch trên dưới toàn bộ tông môn. Huyền Thiên Tông ngươi chính là người đầu tiên, cho dù năm đó điện chủ Thánh Ma điện cũng không có can đảm này.

Nghe được những lời này của Huyền Thiên Tông, Hư Linh chân nhân giận quá hóa cười, tiếng cười tràn ngập sát khí. Hiển nhiên đối với kẻ ngay giữa Lâm môn Kiếm tông dám động thủ giết người còn luôn miệng hô hào diệt cả tông môn bọn họ này đã khiến vị cường giả Bán thần cảnh lâu đời phẫn nộ tới cực điểm.



- Tiểu bối, những lời ngươi nói ra đều sẽ phải trả một cái giá rất đắt!

- Hư Linh sư tỷ, đối phó với tên tiểu bối này, tỷ cần gì phải tự mình xuất thủ?

Nghiêm Bích Đào nói, lập tức tuốt kiếm ra khỏi vỏ.


- Tiểu bối, xuất kiếm!

- Nhưng mà đại điển truyền ngôi còn chưa đến hồi cao trào, đã muốn chết rồi sao?

- Câm miệng! Nếu còn không xuất kiếm, đừng trách ta xuất thủ vô tình!

- Thực tiếc, chỉ là cũng không sao cả, mặc dù mục tiêu đầu tiên là Long Tấn Vấn, không thể chứng minh cho các ngươi thấy y đang nói dối. Nhưng ta cũng không định để cho các ngươi thấy được mặt trời ngày mai!

Huyền Thiên Tông liếc mắt nhìn đám khách nhân đến xem lễ nói.

- Chư vị, cần thanh tràng. Lúc ta bắt đầu động thủ, uy lực cực lớn ngay cả ta cũng không khống chế được. Bởi vậy, vì tránh đả thương người vô tội, những người không thuộc Lâm môn Kiếm tông tốt hơn là nên rời đi.

Những lời này của hắn thông qua thủ pháp đặc thù, truyền đi khắp toàn bộ Lâm môn Kiếm tông. Không chỉ Lâm môn Kiếm tông, ngay cả một ít đệ tử trong phạm vi Vấn Kiếm Sơn cũng nghe thấy rõ ràng. Trong số những người này, có cả Nghiễm Hàn Yên.


- Thanh âm này.....

Nghe được thanh âm này, sắc mặt Nghiễm Hàn Yên tái nhợt.

Trong phút chốc nàng chợt nhớ về cảnh tượng ngày đó, Tư Thất Tinh bị ngọn lửa màu đen bốc ra thanh ma kiếm màu ám hồng kia đốt thành tro bụi. Nghĩ tới đây, mặc dù nàng có cảm tình sâu đậm với Lâm môn Kiếm tông, nhưng vẫn tạm lui ra khỏi phạm vi của Lâm môn Kiếm tông. Trong thời khắc mấu chốt của đại điển truyền ngôi, có thể nói khách nhân tôn quý nhiều không kể xiết, một người đệ tử ngoại môn như nàng rời đi, cũng không có bao nhiêu người chú ý tới. Trái ngược với tiểu nhân vật Nghiễm Hàn Yên, đám cường giả Truyền kỳ, Bán thần đến từ nhiều thế lực trên đại lục thì cười nhạt không thôi.

- Tiểu tử này tự coi mình là ai? Chí tôn Thần thoại?

- Chí tôn Thần thoại là thân phận bực nào? Mỗi một vị Chí tôn Thần thoại trên đại lục ta đều biết tới, nhưng mà ta chưa từng nghe qua có nhân vật nào tên Huyền Thiên Tông?

- Gần đây ta cũng không cảm thấy thiên địa dị biến, nguyên khí bạo động. Có thể thấy rằng cũng không có người nào thăng cấp Thần thoại cảnh. Tiểu tử này cho dù mạnh đến thế nào đi chăng nữa cũng chỉ là bán thần mà thôi. Bán thần, phóng tới địa phương khác, hoàn toàn có thể mở ra một tông môn nhất lưu, tuyệt đối là bá chủ một phương. Nhưng nếu muốn tiêu diệt thế lực đỉnh cấp có được Chí tôn Thần thoại trấn giữ như Lâm môn Kiếm tông? Mười người như hắn cũng không đủ!


- Chờ xem Lâm môn Kiếm tông dạy cho hắn một bài học!

Đủ loại nghị luận truyền ra từ trong đám đông đến xem lễ. Một bên là kiếm tông đệ nhất Thánh quang Đế quốc Lâm môn Kiếm tông, một bên là một tiểu nhân vật họ chưa từng nghe nói qua, nếu lựa chọn, bọn họ đương nhiên đều nghĩ Lâm môn Kiếm tông chiếm cứ ưu thế tuyệt đối.

Bởi vậy, cho dù Huyền Thiên Tông đã "hảo tâm" nhắc nhở, nhưng cũng không có người nào rời đi.

- Không đi sao? Quả nhiên ta không thích hợp là một nhân vật phản diện mà. Lời nói ra không chút nào hung ác, không dọa được người khác.


Huyền Thiên Tông nhìn về phía đám đông không ai nhúc nhích. Trên khuôn mặt vẫn là nụ cười mỉm.

- Đã như vậy, ta coi các ngươi đều là người của Lâm môn Kiếm tông là được!

- Đối với người của Lâm môn Kiếm tông, tuyên án của ta chỉ có một.

Bình!

Trong sát na, tấm vải quấn quanh chuôi kiếm màu ám hồng hóa thành mạt phấn.

Một thanh bảo kiếm tràn ngập cao quý, thần thánh xuất hiện dưới ánh mắt chúng nhân. Khóe miệng Huyền Thiên Tông nhếch lên, hắn mỉm cười, nụ cười lãnh khốc mà dữ tợn.

- Giết sạch!