Chủ Thần Không Muốn Chơi Nữa

Chương 57: Lâu đài của quỷ




Cốc, cốc, cốc.

Tiếng gõ cửa vang lên, Trần Phong dừng tay đang lục xoát tủ quần áo lại mà đi đến mở cửa ra.

“Xin chào.” Ngọc Quan nhìn thấy người mở cửa không phải Mạnh Luân liền ngại ngùng chào hỏi.

“Vào đi.” Trần Phong liếc mắt nhìn rồi mở rộng cửa để người bên ngoài bước vào.

“Phòng hai anh cũng không có nhà vệ sinh à.” Ngọc Quan nhìn sơ qua căn phòng cũng không mấy ngạc nhiên, bởi vì căn phòng của cậu ta cũng không khác gì mấy.

“Ừm, chắc đây là dụng ý của màn chơi này, mà trong phòng hai cậu có gì khác bên đây không.” Mạnh Luân vừa hỏi vừa tiếp tục lục xoát.

“Không có, nhưng phòng tôi không có lọ hoa đó mà là một cái đồng hồ.” Kỳ Việt trầm giọng nói, cậu ta có cảm giác không tốt lắm về sự khác biệt này.

“Đừng lo lắng, chỉ cần đừng nhìn vào nó là được.” Mạnh Luân an ủi.

“Hai nhóm còn lại chắc cũng không muốn trao đổi thông tin đâu, chúng ta đi thăm dò toà lâu đài đi.” Ngọc Quan hớn thở nói, lần đầu tiên nhìn thấy toà lâu đài hoành tráng như vậy.

“Đi kiếm nhà vệ sinh trước đã, lầu ba này chỉ có bốn căn phòng mà còn chia cắt nhau.” Mạnh Luân suy nghĩ một chút rồi nói.

Bốn người rời khỏi phòng đi xuống cầu thang, đây là tầng hai của toà lâu đài, hành lang tối đen, xung quanh không có bất cứ thứ gì, cầu thang từ tầng ba xuống tầng hai liền bị ngắt, phải đi dọc thành lang thêm vài bước chân mới thấy cầu thang đi xuống.

Bốn người tìm được nhà vệ sinh ở tầng trệt gần cầu thang, sau khi bước vào nhìn xung quanh một lược rồi mới yên tâm đi ra.

“Chúng ta đi từng phòng nhìn xem.” Ngọc Quan đề nghị.

“Được.”

Sau khi nói xong bốn người tiếp tục đi thăm dò từng phòng, cả căn nhà được chiếu sáng nhờ ánh sáng mặt trời từ bên ngoài rọi vào, chỉ sáng một phần đường đi, dọc hành lang có những góc khuất đầy tối tăm nơi đặt những bức tranh cùng tượng trắng đều mơ hồ không rõ.

“Có cảm giác chúng nó đang nhìn chúng ta vậy.” Đi dọc theo hành lang Ngọc Quan rùng mình nói.

Kỳ Việt nắm tay Ngọc Quan khẽ cười “Thì chúng đang nhìn mà, những thứ này là vật sống theo một nghĩa nào đó.”

“Tượng làm bằng người à.” Ngọc Quan ngạc nhiên nhìn chằm chằm các bức tượng “Vậy còn những bức tranh này.”

“Sống đấy, cậu không thấy chúng rất sống động à.” Mạnh Luân trả lời thay.

“À.” Ngọc Quan gật gù, nhưng cậu vẫn thắc mắc nhìn thế nào cũng không ra nguyên liệu làm nên những bức tượng này “Chúng được làm bằng gì nhỉ, thật lạ.”

Trần Phong liếc mắt một cái rồi nói “Đường.”

Ngọc Quan cùng Kỳ Việt kinh ngạc nhìn sang, Mạnh Luân đi đến gần khẽ ngửi, một mùi thơm ngọt ngào từ trên bức tượng toả ra.

“Đúng là đường.” Mạnh Luân gật đầu, thật không ngờ chỉ nhìn sơ Trần Phong đã đoán ra được.

Trần Phong nhìn Mạnh Luân thấy anh đang nhìn mình thì nở nụ cười sung sướng, thật ra anh ấy từng gặp những bức tượng giống thế này ở một màn chơi nên chỉ cần nhìn sơ qua liền biết được, nhớ đến kết cục của những người chơi ở màn đó liền hoảng sợ “Đừng chạm vào chúng, nhớ kỹ.”

“Được.” Mạnh Luân thấy Trần Phong đầy nghiêm túc liền đáp ứng, anh cũng không nghĩ chạm vào.

Rất nhanh bốn người liền đi gần hết các phòng ở dưới lầu, hầu hết đều là những phòng rất bình thường như phòng bếp, nhà ăn, phòng nhạc, thư phòng, phòng khách.

Nhóm Mạnh Luân nhìn những căn phòng rất dỗi bình thường này sau khi kiểm tra xong liền rời đi, đến khi đứng trước căn phòng cuối cùng liền mở ra.

Bên trong căn phòng trống trơn, không có bất kỳ vật dụng nào, diện tích căn phòng to hơn những phòng khảc, những tắm màn được kéo sang hai bên để ánh sáng chiếu ngặp khắp căn phòng.

“Hình như đây là nơi tổ chức tiệc.” Nhìn xung quanh Ngọc Quan liền khẳng định.

“Ừm.” Kỳ Việt gật đầu tán thành.

“Diện tích này vừa đủ để chơi rượt đuổi đó.” Trần Phong nhếch miệng âm u nói.

Mạnh Luân khẽ cười khi thấy Ngọc Quan sợ hãi vì lời nói của Trần Phong, siết chặc tay đang nắm lấy tay anh.

“Lên lầu thôi.” Kỳ Việt ôm lấy Ngọc Quan an ủi rồi nhìn Trần Phong nói.

“Ừm.” Đáp lời Trần Phong liền kéo Mạnh Luân đi.

Bốn người đi vài phút liền đến cầu thang, sau khi đi lên liền thấy năm người chơi còn lại đang chuẩn bị đi xuống.

“Hừ.” Miêu đi ngang qua bốn người liền hừ một tiếng rồi đi xuống.

Long nhìn bốn người vẻ mặt đầy xin lỗi rồi cũng đuổi theo, ba người chơi còn lại nhìn nhau một lúc rồi cũng đi theo.

“Bọn họ lập nhóm rồi, chắc không hỏi được gì từ bọn họ đâu nhì.” Ngọc Quan than thở.

Mạnh Luân nhìn bóng dáng năm người dần khuất sau bóng tối rồi xoay qua nhìn Ngọc Quan: “Các cậu cùng cô gái kia có gì à.”

Nghe Mạnh Luân hỏi Ngọc Quan liền ghét bỏ nói “Tự mình đa tình, Kỳ Việt cứu cô ta một lần sau đó liền bám theo không buông, suýt nữa liền khiến tôi chết ở màn chơi ấy, đến khi biết hai chúng tôi là người yêu cô ta liền tỏ thái độ như thế, mỗi lần gặp nhau liền không vừa mắt nhau.”

“Đúng là cực phẩm.” Mạnh Luân nháy mắt nói.

“Không phải sao.” Ngọc Quan nhún vai đáp.

Hai người không hẹn mà cười sau đó nhìn sang hai người còn lại khẽ híp mắt đầy cảnh cáo.

“Anh không phải thần.” Trần Phong cười sung sướng nói, ánh mắt nhìn Mạnh Luân đầy sủng nịnh.

“Sẽ không có lần sau.” Kỳ Việt nghỉ đến thiếu chút nữa liền mất đi Ngọc Quan liền kiên định nói.

Dừng lại vài phút bốn người tiếp tục đi kiểm tra các nơi trên tầng, thật kỳ lạ tầng này không có thứ gì cả chỉ có một hành lang nối dài cả hai đầu.

“Chia nhau ra xem.” Mạnh Luân nhìn bên rồi nhìn bên kia phân vân.

“Đồng ý.” Ngọc Quan gật đầu.