Chủ Thần Không Muốn Chơi Nữa

Chương 49: Hiện thực




[Chúc mừng người chơi đã hoàn thành màn chơi.

Phó bản: Thế giới trong gương.

Đánh giá cấp bậc: S+.

Phần thưởng của boss: Kính phản chiếu (Đạo cụ tiêu hao).

Phần thưởng hệ thống: Lời tiên đoán (Đạo cụ thăng cấp).

Công dụng: Biết trước một phần tương lai không xa.

Chúc mừng người chơi đã thăng cấp.

Tiền thưởng: 200 Rin

Thời gian nghĩ ngơi: Hai tháng.

Bắt đầu rời khỏi.

Rời khỏi thành công.]

Chạy vào trong con đường tăm tối liền nghe được tiếng thông báo của hệ thống, đến khi năm người thấy được ánh sáng liền chạy thẳng ra ngoài.

"Thoát rồi." Nhìn thấy cánh cửa của nhà gương gần trong gang tấc Trần Dương liền hốt lên.

Năm người lúc này đang đứng trước cửa nhà gương một chân đã bước vào bên trong, một chân vẫn còn bên ngoài.



"Vậy chúng ta có vào không, hay là về luôn." Túc Nhan ngập ngừng nói.

"Lỡ tới đây rồi chúng ta cứ dành một ngày trong khu vui chơi này đi, xem như thư giản." Mạnh Luân nói.

"Vâng." Túc Nhan cùng Trần Dương đáp lớn sau đó vui vẻ kéo theo Tiểu Quan chạy vào bên trong.

Thấy ba người hớn hỡ như vậy Mạnh Luân cùng Trần Phong nhìn nhau cười rồi cũng chầm chậm theo sau.

Năm người vui vẻ chơi đến chập tối, sau khi ra khỏi Trần Phong liền túm lấy em trai nói "Luân, tôi với nó đi đây một lát, ba người về trước nhé."

"Được, trên đường cẩn thận." Mạnh Luân không nghĩ ngợi nhiều mà đáp ứng rồi dẫn theo Túc Nhan cùng Tiểu Quan đón xe về nhà.

Bóng dáng chiếc xe dần dần mất hụt Trần Phong mới liếc mắt nhìn Trần Dương hất đầu sau đó đi vào quán cà phê đối diện.

"Anh..." Trần Dương định gọi lại nhưng thấy ánh mắt sắt bén của anh ấy liền ngoan ngoãn chạy theo.

Hai người bước vào quán cà phê, trời đã tối quán cũng vắng khách, đa số người lớn dẫn theo trẻ nhỏ đều đã ra về còn các cặp đôi cùng những nhóm người trẻ tuổi đều vẫn còn bên trong công viên, lúc này cũng chỉ còn hai ba vị khách, Trần Phong chọn một bàn tương đối khuất rồi ngồi xuống, Trần Dường thấy vậy cũng lon ton theo sau, cậu không chạy được chỉ có thể nhận mệnh mà ngồi xuống.

"Quý khách dùng gì." Một cô gái đi đến khẽ mỉm cười hỏi.

"Cho tôi cà phê sữa nóng." Trần Phong đáp.

"Em một ly trà sữa." Trần Dương cũng đáp lời.

Hai người im lặng đến khi thức uống được bưng lên, nhìn người phục vụ đã đi xa Trần Phong nhấp một ngụm cà phê nói.

"Nói đi."

"Nói, Nói gì ạ?" Trần Dương chột dạ lắp bắp.

"Đừng nghĩ rằng mình giấu rất kỹ, tôi là anh cậu nên nhìn rất rõ, không chỉ tôi, Mạnh Luân cũng đã phát hiện." Trần Phong nhàn nhạt nói.

"Sao, sao có thể, anh Luân cũng biết rồi." Trần Dương ngơ ngác tự hỏi, rốt cuộc cậu đã không giống chỗ nào.

"Đừng nghĩ, người chăm nom cậu vài năm sao lại không phát hiện sự khác thường của cậu, nói đi cậu làm sao vậy." Trần Phong tiếp tục nói thẳng.

Trần Dương nghe vậy thở dài, nhìn anh trai hồi lâu rồi nói "Em có ký ức của tương lai."

"Nói một chút nghe xem." Trần Phong gật đầu ý muốn cậu tiếp tục nói.



"Anh cùng anh Luân ở bên nhau, nhưng sau đó anh chết, em tiếp tục cùng anh Luân chiến đấu vài năm, rồi em cũng đi bỏ lại một mình anh ấy, sau đó em đã không còn biết chuyện gì xảy ra, những người thân xung quanh đều rời bỏ anh ấy, em không thể tưởng tượng được sau đó anh ấy như thế nào." Trần Dương mệt mỏi nói, tóm tắt ngắn gọn nhất mà cậu có thể.

Trần Phong trầm ngâm một lát rồi khàn giọng hỏi "Anh chết ở màn nào."

"Không nhớ, dường như những chuyện liên quan đến màn chơi đều bị xoá bỏ, ưm chỉ còn vài ký ức man mán về cuộc đời mình." Trần Dương lắc đầu bất lực, đây cũng là sự khó khăn đối với cậu.

"Cậu đã so sánh chưa, giữa hiện tại cùng tương lai mà cậu thấy." Trần Phong trầm giọng nói.

Trần Dương gật đầu "Không giống, mọi thứ đã khác từ lúc anh xuất hiện."

"Khác sao, có nghĩa là quá khứ đã thay đổi vậy thì tương lai đã không còn cố định." Trần Phong híp mắt nói.

Thời gian trôi từng giây từng phút, bầu trời cũng đã tối sầm, Trần Dương ngồi chờ một lúc cũng không nghe Trần Phong tiếp tục hỏi bèn tò mò lên tiếng.

"Anh không thắc mắc vì sao anh Luân với anh ở bên nhau à?"

Trần Phong khẽ nhếch môi đầy tự tin nói "Điều đó không phải tất nhiên sao, không cần thiết để hỏi."

Trần Dương há hốc mồm đầy kinh ngạc nhưng cũng không thắc mắc, cậu nhìn Trần Phong ấp úng hỏi "Anh Thiên có khoẻ không, hiện tại anh ấy đang ở đâu."

"Nửa kia của cậu." Trần Phong cũng không ngạc nhiên khi nghe hỏi về thành viên trong nhóm, y chỉ hỏi nhưng cũng không đợi cậu trả lời liền tiếp tục nói "Ngày mai sẽ thấy, đợt tiếp theo chia theo cặp."

"Được, cảm ơn anh." Trần Dương híp mắt cười.

Trần Phong nhìn cậu đứng dậy nói "Về thôi."

Hai người nhìn thời gian một chút thấy cũng khá trễ rồi, không ngờ chỉ ngồi nói chuyện một lát liền trôi nhanh thế này, sau khi đến cửa nhà hai người liền như không có chuyện gì mà mở cửa bước vào.

"Về rồi à, đồ ăn còn chừa hai người dưới bếp, nhanh rửa tay rồi ăn đi." Mạnh Luân ngồi trên ghế sô pha ở phòng khách nghe tiếng mở cửa liền nói, mắt vẫn chăm chú nhìn tivi.

"Em về rồi." Trần Dương khẽ cười nói sau đó chạy ào về phòng.

"Ừm, cậu ăn chưa." Trấn Phong nhìn sườn mặt của Mạnh Luân ôn nhu hỏi.

"Tôi ăn rồi, anh nhanh chóng ăn đi, trễ nữa thì không tốt cho tiêu hoá." Mạnh Luân lúc này mới dời mắt khỏi tivi nhìn sang mỉm cười thúc giục.

"Được, cảm ơn." Trần Phong cười đáp lại.



Căn nhà mà Mạnh Luân cùng Trần Dương mua tương đối nhỏ, nhìn chung chỉ là căn nhà trệt không có lầu, từ cửa chính đi vào là nhà khách bên trái có hai phòng bên phải có hai phòng, nhìn thẳng là nhà bếp, ở một góc kế nhà bếp là nhà vệ sinh, Mạnh Luân ở phòng bên trái còn phòng kế bên anh dùng để làm thư phòng, hai phòng bên phải của Túc Nhan cùng Trần Dương.

Ăn cơm xong Trần Phong cùng Trần Dương ra ngoài nhà khách, một người ngồi lên ghế sô pha, một người ngồi trên ghế bay lười cùng xem phim với Mạnh Luân, lúc này thời gian đã không còn sớm, Quan Ngữ đã về phòng ngủ từ lâu, Tiểu Quan từ khi biết cậu ta là con trai giả gái liền trốn trong thư phòng cho đến bây giờ mới đi ra ngoài, nhìn ba người còn ngồi bên ngoài xem tivi bèn đi lại.

"Anh Luân, chúng ta ngủ thế nào." Trần Dương nhìn người tập hợp đông đủ bèn hỏi.

"Trần Phong cùng em là anh em ngủ cùng phòng đi, Tiểu Quan ngủ phòng anh, dù phòng hơi nhỏ nhưng giường cũng tương đối có thể đủ cho hai người chen chúc." Mạnh Luân nói.

Trần Phong nghe vậy bèn híp mắt khẽ ra hiệu cho Trần Dương.

Trần Dương nhận được ám hiệu liền xua tay "Không, không, không em không dám ngủ cùng anh hai đâu, hay là để Tiểu Quan cùng em đi."

"Nhưng mà..." Mạnh Luân định phản đối nhưng Trần Phong cắt ngang "Quyết định vậy đi."

Trần Dương không đợi Mạnh Luân nói thêm, bật người dậy nhanh chóng kéo Tiểu Quan vào phòng.

"Làm phiền cậu rồi." Trần Phong nhìn Mạnh Luân cười.

"Không sao." Thở dài một hơi Mạnh Luân tắt tivi dẫn theo Trần Phong vào phòng.

Căn phóng tương đối nhỏ, chỉ có một cái giường đã chiếm hết nữa căn phòng, còn lại chỉ có một cái bàn cùng một cái tủ đồ.

"Phòng hơi nhỏ, anh chịu khó." Mạnh Luân xấu hổ mỉm cười.

"Rất đẹp." Trần Phong khen, sau đó tự nhiên lên giường chiếm một góc.

Mạnh Luân nhìn Trần Phong như vậy càng xấu hổ, nhưng khi nhìn y nhắm mắt lại đành bất đắc dĩ mà tắt đèn rồi nằm lên phần giường còn lại.