Chủ Thần Không Muốn Chơi Nữa

Chương 10: Nhà trọ bí ẩn




Ba người về tới phòng liền không có hình tượng mà nhảy lên giường nằm, cái giường gỗ yếu ớt bị trọng lực của một người trưởng thành nhảy lên đã quá sức đằng này hai người cùng nhảy liền kêu lên một tiếng cọt kẹt khiến hai người nằm trên nó giật phắn cả người mà nhảy xuống giường.

"May quá, may quá không hỏng." Trần Dương xem xét chân giường sau khi xác định nó không sao liền vỗ vỗ ngực.

Túc Nhan cũng bị doạ cho hết hồn, từ bé đến giờ cô nhảy nhót trên giường đã thành thói quen không ngờ lần này chỉ nhảy lên nằm mà cái giường này đã kháng nghị không khỏi quá yếu ớt đi.

Thật ra nếu nói như thế cũng tội nghiệp cho cái giường quá, thời đại tinh tế sao lại so sánh với thời đại của một ngàn năm trước được, khi những đồ dùng cổ xưa chỉ được làm từ gỗ cùng những miếng mền cứng rắn.

Trần Dương nhìn cái giường rồi nhìn cái cửa phòng cũ kỷ đơn sơ khẽ lầm bầm "Chắc là không gãy đâu nhỉ, hôm qua còn gây sức ép cho cánh cửa mà nó chẳng hề hứng gì chẳng lẽ chỉ nhảy lên một cái mà cái giường liền sụp đi, không thể nào."

Nhìn Túc Nhan cùng Trần Dương luống cuống tay chân đi lanh quanh giường Mạnh Luân liền không khách khí mà bật cười.

"Anh còn cười, bọn em đang sợ chết khiếp đây, nếu nó sập tối nay không biết ngủ thế nào." Nghe thấy tiếng cười Trần Dương liền bất mãn mà dẩu mỏ, cậu thật sự bị doạ cho giật mình có được không.

Túc Nhan cũng cảm thấy bất mãn mà nhìn chằm chằm Mạnh Luân tỏ ý 'Bé không vui anh còn cười nữa là tối nay đổi giường'.

"Khụ, khụ." Mạnh Luân giả vờ ho rồi nghiêm mặt nói "Anh không có cười."

"Vậy anh đừng có mà run vai." Trần Dương liếc xéo anh rồi không để ý đến anh nữa.

Mạnh Luân không tiếp tục ghẹo hai đứa nhỏ nhà mình nữa đành nói "Không có gì đâu, nó giống như một dữ liệu mô phỏng mà thôi, trừ phi bị lực công kích từ số liệu của chính hệ thống chứ không nó sẽ mãi mãi giữ dáng vẻ khi mới lập trình."

Nghe anh nói vậy hai người Trần Dương thở phào rồi nhẹ nhàng ngồi lên giường, Túc Nhan cũng khá hiểu về chuyện này nên tiếp lời Mạnh Luân "Vậy tiếng kêu giống như giường bị chịu sức nặng cũng chỉ là dữ liệu được sắp xếp sẵn, âm thanh hình ảnh mỗi thứ đều sẽ giống như thật."

"Đúng vậy, mặc dù đây chỉ là số liệu giả, nhưng khi vào đây nó đã kéo linh hồn chúng ta vào, khi chịu bất kỳ tổn thương nào trong trò chơi này thì thân thể chỉ là giả, thứ thật sự trả giá chính là linh hồn." Mạnh Luân gật đầu bổ xung thêm.

"Nhưng nó thật sự chân thật, từ bối cảnh đến nhân vật kể cả máu cùng bộ phận cơ thể đều không nhìn ra nó chỉ là số liệu." Trần Dương nghĩ mà hoang mang.

Mạnh Luân cũng biết đây là suy nghĩ theo cách chơi trò chơi thông thường còn với sự việc xảy ra đầy huyền huyễn thế này thì cần phải xác nhận thêm "Đừng nghĩ nữa, sẽ có lúc chúng ta chứng thật được suy đoán này thôi."

Trần Dương đáp một tiếng cũng không tiếp tục nghĩ nhiều.

"Vậy tối nay chúng ta thế nào." Túc Nhan thấy đã kết thúc đề tài xa xăm rồi liền kéo về đề tài thực tại.

Nếu tối nay tiếp tục chặn cửa như hôm qua thì không thể đảm bảo một trăm phần trăm thành công, cái gì cũng thế không sợ vạn nhất chỉ sợ nhất vạn, phải tính toán kỷ lưỡng mọi thứ.

Mạnh Luân nghe vậy cũng trầm tư suy nghĩ, anh đã có hướng giải quyết, nhưng vấn đề là anh muốn làm hay không.



"Chúng ta lấy lại mộc bài vậy, mà trước khi lấy nói với người ta một tiếng nhỉ." Mạnh Luân cười khẽ nói.

"Chúng ta còn một tấm mà, không nhất thiết làm thế." Trần Dương khó hiểu.

Túc Nhan cảm thấy lấy lại thứ của mình cũng được nhưng tại sao phải nói cho họ biết để họ phòng ngừa, cô càng nghỉ càng khó hiểu bèn hỏi "Tại sao phải thông báo."

Mạnh Luân nhún vai giọng đầy thản nhiên "Bở vì anh thích vậy, nó sẽ rất thú vị đó."

Trần Dương cùng Túc Nhan nghe xong khuôn mặt liền đơ ra rồi rạn nứt, không ngờ đây cũng gọi là lý do nữa, trẻ con thật.

Mặc dù lý do là vậy nhưng cũng không ai phản đối, có lẽ hai người không nghĩ giống anh nhưng cũng chấp nhận hành động đó, bọn họ không thể độc ác như hai người Ngô Đoàn muốn dồn người khác vào chỗ chết, nhưng cũng không phải thánh mẫu, người khác muốn mình chết nhưng mình vẫn mĩm cười rồi tha thứ.

Ánh sáng bên ngoài cửa sổ dần dần ảm đạm, tiếng bánh xe lăn trên sàn nhà quen thuộc vang lên.

Lại một trận đập cửa quen thuộc, cùng tiếng nói rầm rì bên ngoài, dường như sau hai ngày bỏ lở hai câu hỏi Ngô Đoàn đã bắt nhóm người mới mở cửa phòng lãnh cơm, tiếng nói run rẩy của Lư Nhân vang lên, sau đó là câu trả lời đầy ngắn gọn mà vô cảm của cô bé.

Mạnh Luân nghe tiếng bánh xe đến trước cửa phòng đối diện liền đi ra mở cửa.

Cô bé đang đưa cơm cho Ngô Đoàn nghe tiếng mở cửa liền xoay đầu nhìn sang, đôi mắt cô bé tròn xoe đầy kinh ngạc.

Ngô đoàn thấy cảnh này liền trầm tư, đây là chuyện gì xảy ra, những sinh vật hay con người trong trò chơi không thể có hành động gần gũi với người chơi như thế này, cả một ánh mắt đầy hiện ý cũng chưa từng có.

Ông suy tư một chút rồi hỏi một câu, nhưng cô bé lại không hèm nhìn đến ông, cả quá trình hỏi đáp ánh mắt cô bé chỉ nhìn chằm chằm Mạnh Luân, sau khi trả lời xong, cô bé không do dự mà đẩy xe đến trước mặt anh.

Mạnh Luân nhìn cả quá trình không khỏi buồn cười, nhìn ánh mắt đầy đăm chiêu của Ngô Đoàn cũng không hèm để ý.

Anh nhìn cô bé rồi nhìn Ngô Đoàn nói "Tối nay tôi sẽ lấy thứ các người đã lấy của tôi, nhưng không biết là lúc nào."

"Mày dám sao." Ngô Đoàn bật cười đầy khinh miệt, lời hâm doạ này chả là gì với ông.

Mạnh Luân nhún vai "Có thể thử xem tôi dám không, nếu bây giờ ông trả coi như xong, còn không tôi tự mình lấy."

Ngô Đoàn đen mặt không nói gì, ông liếc nhìn Mạnh Luân xong đống sầm cửa, tiếng đập cửa chói tai vang lên khắp tầng.

Mạnh Luân thản nhiên dời mắt nhìn cô bé nãy giờ vẫn ngoan ngoãn trước mặt mình.

"Cho anh xin cơm nhé." Mạnh Luân mỉm cười.



Cô bé nhìn anh cười đôi mắt rực sáng cái đầu gật gù liên tục rồi cầm lên ba hộp cơm đưa qua.

Những thứ Mạnh Luân cần biết đều đã biết, nên giờ cũng không cần hỏi chuyện gì nữa, nhận hộp cơm của cô bé liền đưa qua cho Trần Dương.

Anh ngồi sởm xuống đưa tay xoa nhẹ đầu cô bé, nhìn bé càng ngày đôi mắt càng tròn xoe bên trong không còn tia u ám nào mà thay vào đó là những tia sáng nhỏ đầy vui vẻ.

"Em bao nhiêu tuổi rồi." Mạnh Luân cười nhìn cô bé rồi hỏi.

Những câu hỏi đều do anh quyết định nên nghe anh hỏi vậy Trần Dương cùng Túc Nhan mặc dù kinh ngạc nhưng không phản đối gì.

Nghe được câu hỏi cô bé cũng kinh ngạc mà há há miệng, bé ngơ ngác nhìn anh một lúc mới bậm bậm môi trả lời "Mười sáu ạ."

"Ừm, ngoan." Mạnh Luân nhìn cô bé khen ngợi.

Từ lúc nhìn thấy cô bé, Mạnh Luân luôn xem bé như người bình thường, sẽ xoa đầu, sẽ mỉm cười, sẽ khen ngợi, đối với anh cô bé không phải npc trong trò chơi mà là một người hoặc là một linh hồn thực thụ, có suy nghĩ có cảm xúc.

Cô bé nhìn Mạnh Luân khuôn mặt căng cứng khẽ run rẫy giống như muốn lấy một nụ cười để đáp lại câu khen ngợi của anh, nhưng mặt bé không thể nào nhúc nhích được chỉ giữ vững sự cứng nhắc cùng đờ đẫn.

Nhìn thấy sự buồn bã trợt loé trong đôi mắt cô bé Mạnh Luân cũng không nói gì chỉ tiếp tục xoa nhẹ đầu an ủi.

Hai người chỉ nhìn nhau cũng không nói bất kỳ câu nào, cô bé vẫn luôn rất nghiêm túc nhìn anh, cho đến khi tiếng vang không biết từ đâu vọng tới.

Cô bé nghe tiếng liền rụt người rời khỏi tay anh, khẽ cúi người gật đầu với anh rồi nhanh chóng đẩy xe chạy đi.

Lần này anh vẫn nhìn cho đến khi cô bé biến mất trên cầu thang mới quay vào phòng đóng cửa lại.

Thật ra từ lúc bị Mạnh Luân khiêu khích Ngô Đoàn chỉ đóng cửa lại rồi kề tai vào cửa để nghe ngóng, ông muốn nghe thử xem Mạnh Luân hỏi gì, hai ngay qua ông khinh thường bọn họ nên không để tâm gì mấy.

Ngô Đoàn thấy Tử Bi đi đến cũng chỉ ra hiệu đừng lên tiếng rồi tập trung lắng nghe, nhưng ông không ngờ Mạnh Luân lại bỏ lỡ cơ hội vào câu hỏi vớ vẫn như thế.

Ông cười lạnh một cái rồi đi vào trong không để ý đến nữa, tưởng rằng thông minh lắm ai ngờ chỉ là thằng ngu muốn tăng độ hảo cảm với một cái máy.

"Sao vậy." Tử Bi thấy Ngô Đoàn ngồi lên giường liền hỏi.

Ông không trả lời chỉ lắc đầu rồi chuyên tâm ăn cơm.

Thành động của người bên phòng này Mạnh Luân hoàn toàn không hay biết, có thể nói dù anh biết cũng chẳng để tâm, nếu như bọn họ không hại đến bọn anh thì liền coi như người qua đường không chạm đến nhau còn nếu như họ không an phận liền đừng trách anh không thiện lương.