Chu Sa Nhiễm

Chu Sa Nhiễm - Chương 96




Rắn ngàn năm có thể hiểu được, chính là loại rắn trên ngàn năm tuổi đúng chứ? Trên phim ảnh cũng có rất nhiều miêu tả về loại sinh vật khủng bố này, cái gì mà "A Bloody Battle Of The Boa", "Mãng Xà Khổng Lồ", "King Of Snake", nhiều không kể hết. Thường là loại rắn có kích cỡ cơ thể rất lớn, khí thế dọa người, sống trên trăm năm đã là quá lắm rồi, ngàn năm thì khó mà tưởng tượng, nếu có thật, có lẽ to bằng một ngọn đồi nhỏ. Còn về Nam Nữ Sâm, y học không có thuật ngữ này, chỉ có sâm trống sâm mái. Có một số người buôn bán sâm vì muốn nâng cao giá trị của sâm mà cố ý gọi thành "nam sâm, nữ sâm", nói nam sâm để cường dương tăng sức khỏe, nữ sâm làm đẹp vùng kín dưỡng nhan sắc, giúp đám con buôn sâm kiếm được bội tiền. Còn người bình thường đều gọi là "nhân sâm, nhân sâm", không có quá nhiều cách gọi tên. Không biết "nam nữ sâm" của mấy tên buôn lái gian trá này có cùng loại với "Nam Nữ Sâm" trong miệng Chu Sa hay không? Theo mức độ "không dễ" của Chu Sa, có thể coi là, chắc chắn không phải loại nhân sâm mấy năm tuổi bình thường. Nhưng, nghe ra còn đáng tin cậy hơn loài sinh vật khủng bố không có khả năng kia.

Cô Trịnh đang định hỏi kĩ, Giang Viễn Lâu đã gọi điện thoại tới, nói không giữ được, Chương Anh đi lên rồi. Cô Trịnh bảo Chu Sa đi trước, xé ra tờ giấy viết lên số điện thoại của mình đưa cho Oa Oa, "Tối nay gọi điện thoại cho tôi."

Oa Oa hoang mang nhận lấy rồi cuộn lại. Chu Sa chưa đi được bao lâu thì Chương Anh tới. Chương Anh gõ cửa, cô Trịnh ngồi trên bàn làm việc giả vờ giống như đang xem bài tập của sinh viên, Oa Oa giữ nguyên khuôn mặt không cảm xúc ngồi một bên. Chương Anh có chút lo lắng liếc cô ấy một cái, sau đó mở túi da đưa tài liệu cho cô Trịnh, cô Trịnh cảm ơn, Chương Anh khách sáo nói mấy câu rồi dẫn Oa Oa tạm biệt rời đi. Ra khỏi khu nhà hành chính, Chương Anh hỏi Oa Oa: "Cô ấy không hỏi cô chuyện kì quái gì chứ?"

Oa Oa lắc đầu.

Chương Anh lại nói, giọng điệu mang theo chút bực tức: "Người này nổi tiếng nói chuyện quá quắt, tôi sợ cô ấy nói gì khiến cô khó chịu." Oa Oa lại hoang mang lắc đầu, bỏ tay vào túi áo nắm chặt lấy tờ giấy cô Trịnh đưa cho. Chương Anh ngây ngốc nhìn Oa Oa, cũng không nói gì.

Chương Anh tiếp tục dẫn cô ấy đi thăm quan trường, Oa Oa đi cùng hắn một lúc cũng không tập trung tinh thần, nói mệt rồi, muốn quay về. Chương Anh cầu còn không được, lập tức dẫn cô ấy về phía cổng trường. Hắn nhìn đến chai nước hắn mua cho cô ấy, đang nắm trong tay nhưng không uống một ngụm, kì quái hỏi: "Không phải cô bảo khát sao? Uống nước đi."

Oa Oa nghe theo mở nắp chai nước, đột nhiên cơn đau quen thuộc lại ập đến, tay cô ấy run lên, nắp chai và chai nước rơi xuống đất, nước tràn ra, Chương Anh giật mình, vừa định hỏi sao thế, Oa Oa may mắn nắm được áo hắn mới không ngã xuống. Chương Anh thấy sắc mặt của cô ấy thay đổi, toàn thân run lên bần bật, hoảng hốt, lập tức phản ứng, cong lưng bế lấy Oa Oa chạy nhanh về phía cổng trường. Mấy bạn sinh viên xung quanh biết hắn, muốn trêu đùa hắn cũng biết ôm công chúa lãng mạn như thế cơ đấy, nhưng nhìn thấy sắc mặt hoang mang vội vàng chạy về phía cổng trường của hắn liền vô thức ngậm miệng, chỉ có nội tâm hoài nghi không hiểu xảy ra chuyện gì. Nhưng tin đồn thầy Chương Anh có cô bạn gái nhỏ xinh đẹp đã đồn đại khắp trường. Sau đó Chương Anh giải thích rất nhiều lần: Không phải bạn gái tôi, là con của người thân, đến tham quan trường chúng ta, tôi làm hướng dẫn viên mà thôi. Các em đừng nói bừa. Người khác đều làm biểu cảm "chúng em hiểu mà", khiến Chương Anh rất bối rối, chỉ đành cho qua không giải thích nữa.

Một người vệ sĩ của Oa Oa đang đợi ngoài xe, vừa phát hiện Chương Anh gấp gáp chạy tới, lập tức gọi những người còn lại, bọn hắn vội vàng nhảy xuống xe chạy nhanh về phía mục tiêu. Đám sinh viên gần cổng trường nhìn thấy bốn người đàn ông cao to mặc đồ đen đột nhiên xuất hiện, sắc mặt căng thẳng chạy tới, giật mình vô thức nhìn qua. Vệ sĩ chạy tới cạnh Chương Anh, đưa tay ra đón lấy Oa Oa, móc một chiếc bình trong ngực, đổ ra một viên thuốc màu xám nhỏ bằng hạt đỗ đút cho Oa Oa. Oa Oa hất tay hắn ra, hổn hển nói: "Tôi không muốn uống." Đôi mắt cô ấy có chút đỏ, nhưng thái độ rất kiên quyết, vệ sĩ ngây người, lập tức thu lại, thái độ gấp gáp. Oa Oa cuộn tròn trong lòng vệ sĩ, yếu ớt nói, "Chúng ta đi thôi!"

Vệ sĩ gật gật đầu với Chương Anh, ôm lấy Oa Oa lên xe, nhanh chóng rời đi. Đám sinh viên tận mắt chứng kiến một màn này đều đồn thổi thầy Chương Anh quen biết con gái nhà siêu giàu, còn có bốn vệ sĩ đi theo bên người, khiến Chương Anh dở khóc dở cười, không có cách nào phản bác, Oa Oa quả thật là con gái nhà có tiền.

Bên kia, cô Trịnh đợi Chương Anh rời đi, lập tức gọi Chu Sa quay lại. Tuy Chu Sa không biết làm sao cô Trịnh và Oa Oa lại quen nhau, cũng không biết vì sao phải tránh thầy Chương, nhưng cô biết cô Trịnh khẳng định còn muốn hỏi rõ, nên cũng không rời đi phòng làm việc của cô Trịnh quá xa, cô Trịnh vừa gọi điện, nửa phút sau Chu Sa đã xuất hiện trong phòng.

Cô Trịnh đi thẳng vào vấn đề: "Nói rõ cho tôi những lời em vừa nói."

Chu Sa hỏi ngược lại cô Trịnh: "Giáo sư, cô có nhớ hài cốt của Tướng quân ở mộ Trấn Viễn Hầu không?"



Cô Trịnh gật gật đầu, "Loại độc cô ấy trúng... là loại độc Tướng quân trúng sao?" Cô Trịnh nhớ Chu Sa đã nói Tướng quân trúng độc có tên "Phệ Cốt Chi Thống" – cô Trịnh nhớ tới bộ dạng đau đớn khi phát độc của Oa Oa – sau đó không biết Tướng quân dùng phương pháp gì giải độc, cho nên xương của ngài chỉ có "rỗ tổ ong" nhàn nhạt bên ngoài mà không xuyên qua xương. Nói vậy quả thật là có cách giải độc?

"Bố em từng nói với em, độc của 'Đàm Thi' không chỉ là một loại độc. Từ nhỏ bọn họ đã được uống rất nhiều loại độc, khi cơ thể sản sinh kháng thể, độc tố sẽ càng tăng lên, từng loại độc sẽ lẫn vào nhau, giống như là luyện trùng vậy, sau đó sẽ sản sinh thành một loại độc cực mạnh có thể phá hủy tất cả các cơ quan trên cơ thể. Một khi loại độc đó mạnh hơn kháng thể, sinh mạng của 'Đàm Thi' sẽ kết thúc. Cho nên trong sử sách đều nói sinh mạng của 'Đàm Thi' rất ngắn ngủi, nhưng cũng vì tuổi thọ của người xưa tương đối ngắn, cho nên không nhiều người chú ý đến điểm này. Cho dù chú ý đến cũng sẽ không có gì thay đổi. Tướng quân và Tần Vương đều xuất hiện hiện tượng như vậy, nhưng sau này các ngài thành công khắc chế được loại độc này, bởi vì các ngài tìm được 'Nam Nữ Sâm' và 'rắn ngàn năm'."

Cô Trịnh đột nhiên nhớ tới "Tần Vương Bổn Kí", hình như trong đó quả thật có ghi chép Tần Vương có giết được một con trăn lớn ở khu vực Mẫn Xuyên, "Uống máu, ăn thịt, nuốt gan mật, rạch da, nhân dân thấy hùng tráng, hoan hô ca tụng. Thanh danh truyền khắp nơi. Tần Vương được dân chúng kính phục." Lẽ nào con trăn lớn kia là rắn ngàn năm? Tần Vương không phải chỉ đơn thuần là vì dân trừ họa mà là có mục đích khác?

"Rắn thuộc tính âm, mà thuộc tính âm này ăn khớp với thể chất của nữ giới. Cho nên thật ra nữ 'Đàm Thi' không cần ăn thịt uống máu nuốt nội tạng, chỉ cần da rắn ngàn năm làm thuốc dẫn, là có thể giải độc rồi ạ. Còn về Nam Nữ Sâm, chỉ sợ là còn buồn cười hơn rắn ngàn năm. Hoàng đế Điền Long có một vị Quý phi phong hiệu 'Phi' là Đàm Thi, kết quả vì sử dụng loại sâm này mà trúng độc chết. Loại sâm này rất bổ dưỡng với cơ thể người bình thường, nhưng đối với 'Đàm Thi' mà nói, có một nửa là nguy hiểm một nửa là cơ hội, không chịu được thuốc xâm nhập sẽ chảy máu từ bảy lỗ (mắt, mũi, miệng, tai), cơ thể cứng lại mà chết. Cho nên lịch sử chỉ ghi chép 'Phi' chết vì độc, nhưng thực tế không chết vì bất kì loại thuốc độc nào hết, mà là vì nhân sâm bồi bổ, vậy nên lúc đó ngự y căn bản không thể tìm được thuốc độc hay vật độc từ trong đồ ăn của nàng."

"Có cơ hội còn tốt hơn là ngồi không chờ chết. Vậy Nam Nữ Sâm đó rốt cuộc là loại sâm gì?"

"Nhân sâm bình thường sẽ không mọc đơn lẻ, sâm trống sẽ mọc gần sâm cái. Loại nhân sâm này cũng giống như thế, nhưng sâm trống sẽ mọc xuôi theo tự nhiên, sâm cái lại mọc ngược mới có thể dùng được, hoặc là một cặp song sinh: Một cây sâm mọc được Nam Sâm và Nữ Sâm. Như thế có thể dùng được ạ."

Cô Trịnh nghe xong càng nhăn mày, "Cái thứ chỉ tồn tại trong tưởng tượng thế này thì tìm ở đâu?" Rắn ngàn năm chắc chắn là có, Trung Quốc rộng lớn như thế, có cái gì không có? Vấn đề có lẽ là phải xuyên không. Giả thiết thần thoại là tìm được rồi, đằng ấy phải trừng mắt đợi con rắn đó đến tết Công-gô nào mới lột da? Không thể giết được. Cái loại nhân sâm mọc xuôi mọc ngược mọc song sinh, có thể tìm được chắc chắn may mắn hơn trúng số hàng ngàn hàng vạn lần?

"Đúng ạ!" Chu Sa cũng buồn bã thở dài một cái, cô Trịnh nguy hiểm híp mắt, "Cho nên những lời em nói từ nãy đến giờ đều là vô nghĩa? Vốn không thể giải độc?"

Chu Sa rất thành thật: "Không phải ạ. Nói rõ là có cách, chỉ là không dễ ạ."

Cô Trịnh nhất thời á khẩu, "Em..." Cô Trịnh trợn mắt, bắt đầu cảm nhận được bất đắc dĩ của Chu Tú Mẫn, nói chuyện với kiểu người không linh hoạt thế này nhiều khi giống như cực hình.

"Thật ra cũng không phải không có cách. Lúc đó Tần Vương muốn kỉ niệm chiến tích giết trăn khổng lồ nên đã giữ lại da, làm hai mặt trống bỏi, sau đó chiếc trống này cũng được tùy táng. Nếu chúng ta có thể tìm được chiếc trống bỏi này từ mộ Tần Vương, còn có hi vọng... nhưng đó là văn vật... có lẽ không được ạ." Âm thanh của Chu Sa càng ngày càng nhỏ, cuối cùng chìm vào suy tư khó xử. Khóe miệng cô Trịnh co lại, cuối cùng vô lực hất tay: "Được rồi. Không sao đâu. Em có thể đi."

Chu Sa lại không đi. Cô hỏi ngược lại cô Trịnh: "Giáo sư, sao cô lại quen biết cô Chương ạ?"



Nếu là người khác, cô Trịnh chắc chắn sẽ vứt lại một câu "liên quan cái rắm gì đến nhà ngươi", nhưng đối diện với Chu Sa, cô Trịnh lại chần chừ một lúc, sau đó nói với cô: "Cô ấy bị đuổi giết trong trung tâm thành phố, tôi vô tình cứu được. Hôm nay cô ấy đến cảm ơn. Ngày mai phải về nhà họ Chương ở phía nam rồi."

"Cô ấy đến đây làm gì ạ? Tìm thuốc giải độc sao?

"Em chưa nghe Viễn Lâu nói à? Cô ấy biết giải độc, rời tổ đến đây, chắc chắn đến làm ăn rồi."

Chu Sa nhăn mày, "Nhưng cơ thể cô ấy đã như thế, vốn không thích hợp tiếp tục dùng. Chỉ càng khiến cô ấy chết nhanh mà thôi."

Cô Trịnh nghe xong cũng nhăn mày: Anh trai Chu Tú Mẫn có chuyện... Oa Oa xuất hiện... nhà Chu Tú Mẫn lại làm nghề trộm mộ... Oa Oa là thuốc giải độc. Lẽ nào đối tượng giải độc của Oa Oa là anh trai Chu Tú Mẫn sao? Nhưng nhà họ Chương rất nâng niu cô ấy, không có lí do không biết tình trạng sức khỏe của cô ấy, biết rõ tình trạng của Oa Oa còn để cô ấy thay anh trai Chu Tú Mẫn giải độc? Giả thiết phía trước là sự thật, nam Chương bắc Chu, địa vị hai gia tộc ngang ngửa, à, cũng có thể gia đình Chu Tú Mẫn kém hơn một chút, nhà Chu Tú Mẫn nổi danh vì thuốc giải độc... "Đàm Thi" cần rất nhiều thuốc giải độc... nhưng Oa Oa đã đến "thời kì cuối cùng", dùng thuốc nhiều hơn cũng chỉ sợ đã không còn hiệu quả. Vậy tại sao nhà họ Chương còn làm ra cuộc buôn bán này? Còn tàn nhẫn ra tay bảo bối như châu như ngọc này? Rất nhiều cảm xúc suy nghĩ phức tạp hiện lên, không ngừng chuyển động trong đại não của cô Trịnh, cuối cùng trở nên hài hòa. Cô Trịnh đạt được kết luận: Chương Chu hai nhà có thể có giao dịch bí mật: Nhà họ Chương hiến thuốc giải độc Oa Oa cho anh trai Chu Tú Mẫn, nhà họ Chu trả lại bằng phương thuốc giải độc. Đứa trẻ đáng thương! Sắp chết rồi nên trực tiếp vứt bỏ Oa Oa để đạt lấy lợi ích lâu dài?

"Giáo sư?" Chu Sa nhìn cô Trịnh như đang mơ màng, khẽ gọi, cô Trịnh tỉnh táo, lắc đầu, "Tôi cũng không rõ, có lẽ em có thể hỏi Chu Tú Mẫn."

Chu Sa hoang mang nhìn cô Trịnh, chuyện này liên quan gì đến cậu ấy, sao lại hỏi cậu ấy, Chu Sa nói ra hoài nghi trong lòng, cô Trịnh nhún nhún vai, không có trách nhiệm nói: "Ô! Không biết. Tiện mồm nói thôi!"

"Giáo sư!" Chu Sa có chút tức giận, cô Trịnh cổ quái cười cười, trêu đùa, "Không phải em hay nói có một số chuyện không biết sẽ tốt hơn à, em hỏi nhiều thế làm gì?"

Chu Sa bối rối đỏ mặt. Cô Trịnh lại vô thức thở dài, "Thật ra em nói đúng, có một số chuyện không biết sẽ tốt hơn, xem ra tôi không biết sẽ tốt hơn. Tôi cũng chỉ có thể giúp đến đây thôi."

Chu Sa ngẩn người nhìn cô Trịnh, hiểu được cô Trịnh đang nói tới Oa Oa, có chút buồn bã cúi đầu, "Vâng ạ, nhìn cô ấy rất nghe lời. Nếu biết mộ Tần Vương ở đâu, em nhất định sẽ tìm cách lấy da rắn cứu cô ấy."

Cô Trịnh nở nụ cười dịu dàng hiếm thấy, vuốt mái tóc mềm mại của cô, cho Chu Sa một câu an ủi, cười: "Không phải nguyên tắc 'văn vật' sao? Đừng nghĩ nữa. Chúng ta không phải siêu nhân, có thể cứu thì cứu, không cứu thì thôi đi. Gọi Tú Mẫn, Viễn Lâu, tối nay tôi mời mấy đứa ăn cơm."

"Vâng!" Chu Sa khẽ đáp, "Cảm ơn giáo sư!"