Cho dù Chu Kính Nhân có lòng tốt hay ý định gì, Chu Tú Mẫn cũng không muốn để hắn tiếp xúc với Chu Sa, những người khác trong nhà cũng thế, thậm chí còn muốn duy trì khoảng cách càng xa càng tốt. Khoảng cách không những sản sinh cảm giác tốt đẹp mà còn là an toàn. Nếu người nhà của Chu Tú Mẫn phát hiện ra quan hệ của bọn họ, anh cả muốn đánh chết cô ấy hay Chu Sa cũng không phải không có cách. Chu Tú Mẫn không muốn khóc lóc bị tống ra nước ngoài, ngàn dặm xa xôi quay đầu lại, không biết người đã ở nơi nào, nghĩ thôi cũng đủ bi thương, cô ấy không muốn như thế. Yêu đương, đương nhiên phải ở cạnh nhau, nếu không yêu cái gì? Yêu không khí à? Đừng nói cái gì mà xa cách ngàn dặm chỉ cần người bình an, Chu Tú Mẫn không tin mấy lời đó, cho nên ý thức đến việc đảm bảo an toàn. Tuy sau này Chu Kính Nhân có ngầm đánh tiếng mấy lần, nhưng đều bị Chu Tú Mẫn trả lời qua loa. Chu Kính Nhân cũng không xác nhận được chuyện này, cũng không thể trực tiếp xông đến trước mặt Chu Sa rồi nói, "Ôi chao, em cứu em gái anh, cảm ơn em nhé", nhìn thấy Chu Tú Mẫn lại lập lờ cho qua, tuy có chút nghi ngờ nhưng cũng không nghĩ nhiều, chỉ nghĩ cô em gái không muốn nhớ lại những chuyện kia, dù sao mặt mũi trắng bệch nằm trong bệnh viện lâu như vậy cũng không phải là chuyện vui vẻ gì, cũng quẳng chuyện này sang một bên.
Không lâu sau, kì nghỉ hè lại đến rồi. Khi còn học năm nhất, đám sinh viên lớp Khảo cổ bận bịu muốn chết, lên đến năm hai năm ba lại nhàn hạ, rất không quen. Lúc đầu nói không có kiến thức, không có kĩ thuật, chỉ đơn giản là bán sức lao động, bây giờ một bụng kĩ thuật học vấn, nhưng hai tay lại nhàn nhã không thôi, cô đơn quá. Vây quanh các giáo sư than vãn, oán khí ngất trời: Lớp Lịch sử người ta đến thảo nguyên xinh đẹp cưỡi ngựa nghe ca vui vẻ cười nói, sau đó còn được dẫn đi tham quan lăng tẩm của vị đại vương nào đó, mấy người giám định cũng đến đội khảo cổ nào đó ở Lạc Dương cung cấp kĩ thuật nhân lực, ngay cả lớp Quốc họa bình thường dùng chín chiếc gậy đuổi đánh cũng không chịu nhấc mông người ta cũng đi hái hoa thơm... không phải, là hóng gió. Giáo sư, thân là trụ cột của khoa Khảo cổ, chúng em làm sao có thể nhàn nhã như thế, cái này không khoa học. Giáo sư, cho chúng em góp sức đi ạ.
Chu Mỹ Đích rất ung dung: Các em sinh viên, nhàn nhã là thả lỏng trước khi bận rộn, các em thả lỏng, thả lỏng đi.
Đám sinh viên hu hu: Giáo sư, thả lỏng nữa là gục đấy ạ.
Giáo sư Trịnh mắng bọn họ: Lúc bận thì ngày ngày gào khóc sống dở chết dở, nhàn hạ thật rồi, lại ngày ngày chê nghèo đến trúng độc, mấy đứa thích bị ngược đãi à? Mấy đứa không thể giống người bình thường yêu đương xem phim chơi game hay sao? Tôi nói cho các em biết, bây giờ không yêu, sau này các em muốn yêu cũng không có cơ hội đâu.
Đám sinh viên vui rồi: Giáo sư, cô thì sao ạ?
Cô Trịnh rất thản nhiên: Tôi kết hôn rồi.
Đám sinh viên bị sốc: Nà ní? Không thể nào! Ai dám lấy cô Trịnh chứ?
Lời của cô Trịnh như hòn đá ném xuống khiến lớp lớp sóng dâng trào, đám sinh viên thi nhau bàn luận, hiếu kì đạt đến đỉnh điểm, giáo sư nữ hán tử hung dữ như thế, mẹ hổ như thế, tuyệt đối là vì dân trừ hại, tuyệt đối là phong thái anh hùng đáng để ngưỡng mộ. Mọi người nghe ngóng khắp nơi nhưng cũng không ai biết chuyện, sau đó từ miệng của một vị giáo sư "không tiện tiết lộ danh tính" nào đó mới vỡ lẽ: Miệng cô Trịnh ấy à... ai dám cưới cô Trịnh, gả cho thượng đế đi.
Đám sinh viên đột nhiên tỉnh ngộ, đã nói mà.
Một bên sôi nổi bát quái, đám sinh viên một bên lũ lượt thu dọn hành lí về nhà. Trịnh Bác Luân biết đã nghỉ hè, vừa sáng sớm đòi người cùng cô Trịnh, cô Trịnh vứt hai sinh viên còn ở lại trường làm thêm cho hắn, Trịnh Bác Luân không tình nguyện, muốn Chu Tú Mẫn và Chu Sa, bị cô Trịnh từ chối: Không được. Em cần dùng.
Cô Trịnh hỏi Chu Tú Mẫn và Chu Sa nghỉ hè có dự định gì, Chu Tú Mẫn đã nghĩ xong: Đến bờ biển thuê một căn nhà gỗ, mỗi ngày ngủ đến tự tỉnh, tỉnh rồi xuống biển bơi, chiều tối ngắm hoàng hôn, tối đến ngắm sao trời. Còn về vết thương trên cổ tay Chu Sa trở thành điều cấm kị của hai người, Chu Sa không muốn nói – Chu Tú Mẫn sợ quan hệ của hai người căng thẳng, hơn nữa Chu Tú Mẫn có dự cảm vết thương đó có liên quan đến bản thân, nếu không tại sao Chu Sa nói cô ấy không nên biết mới tốt? Cũng chỉ có thể có quan hệ đến bản thân mới có thể giải thích được – cho nên Chu Tú Mẫn cũng không ép hỏi, chỉ là có lúc vô tình nhìn thấy, vẫn có cảm giác không thoải mái. Đương nhiên Chu Tú Mẫn cũng không thể nói thế với cô Trịnh, cho nên ấp úng, mập mờ nói: "Muốn đi loanh quanh ạ."
Cô Trịnh trợn mắt: "Không bắt em làm gì, đừng bày ra bộ dạng như tôi sẽ bán các em thế. Tôi có một cơ hội có thể đến Kho Tư liệu Thông tin Quốc gia Bắc Kinh mượn một chút tài liệu cơ mật, bên trong có thư viện Lịch sử, tuy không công khai, nhưng dẫn các em theo cũng không vấn đề gì. Thời gian khoảng ba năm ngày, không có tiền công, tất cả tự túc. Em suy nghĩ xem có đi hay không, nếu em có kế hoạch gì không đi cũng được. Tôi chỉ đề nghị thôi."
Chu Tú Mẫn không phải không biết tốt xấu, vội vàng lắc đầu, "Không ạ, bọn em đi." Ba năm ngày cũng không vấn đề gì, cơ hội hiếm có, đương nhiên phải đi.
Cô Trịnh đưa cho cô ấy một mảnh giấy, "Đây là địa chỉ và số chứng minh thư của tôi. Em phụ trách đặt phòng và vé máy bay. Đặt khách sạn thì đặt gần chút, chi phí thế nào thì báo với tôi, quay về tôi thanh toán cho em.
Chu Tú Mẫn nói vâng, quay về nói với Chu Sa, mấy ngày nay Chu Sa đang nghiên cứu điều chế thuốc độc với giáo sư Hà nhưng không quá khả quan, đột nhiên nghe nói phải đi công tác có chút sửng sốt, "Không phải nói nghỉ hè rảnh rỗi toàn thời gian sao?" Chu Tú Mẫn thuật lại lời cô Trịnh một lần, Chu Sa nghĩ nghĩ, gật đầu, "Vậy được! Chúng ta đi, để mình xin nghỉ với giáo sư Hà." Chu Tú Mẫn có chút dự cảm không lành, "Cậu đừng nói với mình quay lại cậu vẫn phải đi học đấy nhé..."
Chu Sa gật đầu. Chu Tú Mẫn bỗng như quả bóng xì hơi, nhăn mày ai oán: "Cậu không thể ở cùng mình sao? Lâu lắm rồi chúng ta không được ở cạnh nhau."
Chu Sa nhìn thấy bộ dạng ai oán của Chu Tú Mẫn, nhỏ tiếng an ủi: "Không phải ngày nào chúng ta cũng ở cạnh nhau sao?" Nhưng Chu Tú Mẫn tức giận, cô ấy quát to: "Sao có thể giống nhau chứ? Mình muốn đi nghỉ dưỡng, hai đứa mình ở cạnh nhau, nào có giống như lúc này, mỗi ngày đều mệt như chó ấy." Cô ấy tức giận: "Mình không biết, tóm lại quay về cậu phải đi nghỉ dưỡng với mình. Mình đi đâu cậu phải đi đó."
Chu Sa khó xử nhìn Chu Tú Mẫn, Chu Tú Mẫn hung hăng nhìn chằm chằm cô, lại lặng lẽ quay đầu không nói chuyện, Chu Sa hết cách, chỉ đành nhượng bộ: "Vậy mình xin giáo sư Hà nghỉ đã." Chu Tú Mẫn mới vui vẻ, phấn khởi lên mạng đặt vé máy bay và khách sạn. Mẹ Chu nghe nói cô ấy lại muốn chạy ra ngoài, không hài lòng, nói, con mới về, sao lại ra ngoài rồi. Không phải nghỉ hè sao, sao còn bắt tội thế chứ? Không thể xin nghỉ sao? Xin nghỉ đi, ở nhà bồi bổ cơ thể. Chu Tú Mẫn tùy tiện an ủi qua loa mấy câu, đang muốn chạy, đúng lúc Chu Kính Nhân nghe nói cô ấy đến Kho Thông tin Bắc Kinh, liền kéo em gái lại, vào phòng hai anh em "tâm sự": "A Mẫn, anh cả muốn phiền em thuận tiện giúp anh tìm một số tài liệu."
Chu Tú Mẫn lắc đầu, "Không tiện một chút nào!"
Chu Kính Nhân: "... Ăn ở đi lại bao toàn bộ."
"Tìm cái gì?"
Trong lòng Chu Kính Nhân mắng một câu, con nhóc tham tiền. "Nếu có thể, em giúp anh tìm xem có tư liệu nào liên quan đến gia đình họ Lâm ở Thượng Hải năm 50 không nhé. Càng nhiều càng tốt."
Chu Tú Mẫn khựng lại, sao lại là nhà họ Lâm Thượng Hải? "Anh muốn tìm tư liệu 'Đàm Thi' sao? Anh, loại chuyện không nhân đạo đó anh ít làm thôi."
Chu Kính Nhân kì quái nhìn cô ấy, "Anh không muốn làm. Chỉ là muốn tìm ít tài liệu. Bây giờ chúng ta đang có mối làm ăn với nhà họ Chương, nhà họ Chương vì cô chủ nhà họ mới hợp tác với chúng ta, biết càng nhiều tin tức thì càng có lợi cho chúng ta."
Con ngươi Chu Tú Mẫn khẽ động, "Được rồi. Em hiểu rồi. Nhưng giá gấp đôi."
Chu Kính Nhân tức trợn mắt, nhẫn nhịn không gầm lên, cắn răng: "Được. Em tìm được tin tức hữu dụng cho anh, đừng nói gấp đôi, gấp mười anh cũng chi. Nếu nói suông, một xu cũng không có."
Chu Tú Mẫn vui vẻ làm tư thế "OK", gần đây vận may cũng không tệ, tuy trúng độc nhưng bình an vô sự, muốn bỏ tiền đi du lịch cũng có người dâng đến tận tay, cuộc sống thật mỹ mãn. Lúc Chu Kính Nhân nhắc đến nhà họ Lâm Thượng Hải, Chu Tú Mẫn đã tính kĩ rồi, những chuyện vị giáo sư Dân tộc học kia kể, hoàn toàn hữu dụng.
Chu Kính Nhân lại hỏi: "Anh vẫn chưa nói làm sao em đoán được."
Chu Tú Mẫn nói dối không ngượng mồm: "Lúc khai quật mộ Tần Vương có tài liệu liên quan nhắc đến, lúc về em tìm hiểu biết được."
Chu Kính Nhân không nghi ngờ, gật gật đầu, lại nhắc nhở, "Nhớ rõ, càng chi tiết càng tốt."
Chu Tú Mẫn hờ hững đáp lại, "Biết rồi mà!"
Hai ngày sau, ba người xuất phát đến Bắc Kinh, may mà Cục quản lí Tin tức Quốc gia cũng không quá xa, bốn phía cũng có rất nhiều nhà nghỉ khách sạn, Chu Tú Mẫn đặt một khách sạn bốn sao, thuận lợi nhận phòng. Không bao lâu sau có một người đàn ông đứng tuổi họ Cao đến tìm cô Trịnh, cho bọn họ giấy thông hành, sáng sớm ngày hôm sau, cô Trịnh dẫn bọn họ đến Thư viện Tư liệu Lịch sử để hai người tự do tìm kiếm, sau đó biến mất không thấy tăm hơi.
Tư liệu ở cục Quản lí Thông tin Quốc gia, ngoài phần rất nhỏ được công khai, đa phần đều không lộ ra ánh sáng, càng không cung cấp dịch vụ mượn đọc in ấn hay chụp ảnh, ở đây nghiêm cấm mang theo máy thu phát sóng, những nơi quan trọng còn phải kiểm tra thân thể với được phép ra vào. Thư viện Tư liệu Lịch sử tương đối đơn giản, chỉ cần kiểm tra qua một máy quét tia hồng ngoại ngoài cửa là vào được. Hai người dễ dàng tiến vào. Diện tích Thư viện Lịch sử rất rộng, nhìn những cuốn sách trên giá chen chúc dày đặc, ánh sáng không lọt tới, bỗng nhiên có một loại cảm giác nặng nề, khiến người lần đầu tiên vào đây có một loại cảm giác không thở được. Chu Tú Mẫn cảm thấy đầu óc quay cuồng, nhìn sang Chu Sa, cảm giác Chu Sa cũng giống mình, trên mặt xuất hiện nghi vấn "nhiều sách thế này biết bắt đầu đọc từ đâu". Chu Tú Mẫn đang định nói "đọc được bao nhiêu thì đọc, tìm cái gì mình có hứng thú ấy", đột nhiên mắt Chu Sa sáng lên, bộ dạng như đã thông suốt, sau đó bước nhanh hướng về những giá sách kia, dựa theo kí hiệu tìm kiếm thứ gì đó. Chu Tú Mẫn hỏi cô tìm gì, Chu Sa nói mình muốn tìm tư liệu về nhà họ Lâm Thượng Hải, Chu Tú Mẫn khựng lại, trùng hợp quá, nhưng sao lại tìm nhà họ Lâm? Cô ấy nghĩ nếu đã muốn tìm, vậy cùng tìm đi, hai người chia ra hành động, tìm kiếm theo khu vực có ghi chép khoảng thời gian đó, kết quả tư liệu về Thượng Hải quá nhiều, nhưng cũng không có thời kì đó. Chu Sa đi hỏi quản lí thư viện, vị quản lí đó bình thản nói với cô: Quốc gia mình quá rộng, tư liệu quá nhiều, hơn nữa thời kì đó quá lâu, quá loạn, không có là chuyện bình thường. Miệng lưỡi trôi chảy. Chu Sa thất vọng cảm ơn, đang tính quay về đọc tài liệu lịch sử khác, vị quản lí đó đột nhiên gọi cô lại, giọng nói mang theo chút do dự: "Em nói là Thượng Hải năm 40, 50 sao? Tư liệu về khoảng thời gian đó, chúng tôi không phải không có, chỉ là chưa sắp xếp xong, không có cách nào, chúng tôi người ít lực mỏng, nếu em muốn, tôi có thể đưa em đến nhà kho, chỉ là chỗ đó rất loạn, tài liệu cũng vụn vặt, không chắc sẽ tìm được thứ em cần." Chu Sa vội vàng cảm ơn. Vị quản lí kia dẫn Chu Sa vòng qua sảnh chính, đến một gian phòng nhỏ bên hông tòa nhà, mở cửa bật đèn, nói với Chu Sa, "Tài liệu ở bên trong, đa phần tập trung ở góc kia, em tự xem đi, cần gì thì gọi tôi. Nếu muốn đặt cơm, trước 11 giờ nhé. Quá giờ sợ là khó đặt." Chu Sa lại cảm ơn vị quản lí kia, vị quản lí đó quay người về thư viện.
Gian phòng này rộng chừng bốn mươi mét vuông, chứa đủ thứ đồ, ngoài sách vở, tài liệu, văn hiến, còn có thiết bị điện máy lỗi thời, bàn ghế bóng điện hỏng cùng đủ các thứ đồ linh tinh, nếu nói đây là nhà kho, không bằng nói là nơi chứa đồ bỏ đi thì sẽ hợp lí hơn. Chu Sa tìm được một góc chất đống tài liệu, bên trong có rất nhiều thứ đã bám bụi ố vàng. Chu Sa nhẹ nhàng cầm lên một cuốn sách, bỗng nhiên rơi ra mấy trang giấy, khiến cô giật thót. Dường như những thứ ở đây cũng không quá quan trọng thậm chí là nơi để đồ bỏ đi, nếu không quản lí đã không dẫn Chu Sa đến để cô tùy tiện xem, nghĩ thế, Chu Sa mới yên tâm một chút, nhưng vẫn hành động cẩn thận. Nhưng dù cô có cẩn thận thế nào, những lớp bụi trên chồng sách kia vẫn tung bay khi cô khẽ chuyển dịch chúng, khiến cô hắt xì hơi không ngừng. Chu Tú Mẫn rất lâu không thấy Chu Sa quay lại, ra ngoài hỏi quản lí rồi tới nhà kho tìm cô, chỉ thấy cô không để ý ngồi trong gian phòng đầy đồ linh tinh, trên tay còn cầm một tờ báo ố vàng rất nhập tâm. Tờ báo này cũng chỉ còn một nửa, bên trên còn có vết tích bị cắt xẻ, có những đường nét đã không nhìn ra nguyên trạng, Chu Tú Mẫn không hiểu đây là gì mà Chu Sa có thể xem nhập tâm như thế, hỏi một tiếng, Chu Sa "a" kêu lên, như thể bị giật mình, Chu Tú Mẫn buồn bực, cô ấy còn cho rằng Chu Sa biết cô ấy đến rồi.
"Đây là gì thế?" Chu Tú Mẫn hỏi.
"Tú Mẫn, cậu xem, mình tìm thấy ít đồ." Chu Sa không đáp, quay sang cầm lên một cuốn sách đã ố vàng cho Chu Tú Mẫn xem. Trang giấy mỏng như thể chạm vào là rách, Chu Sa vô cùng cẩn thận, Chu Tú Mẫn cũng không dám nhận, thế là để ở trên tay Chu Sa mà đọc, đầu trang là một tấm ảnh đen trắng, bối cảnh là một nhà hàng cao cấp nào đó, bên trên có một người đàn ông mặc đồ tây màu trắng, tuy không nhìn rõ mặt mũi, nhưng chỉ cần nhìn tư thế cũng khiến người ta cảm nhận được vẻ tuấn tú tiêu diêu, bên cạnh của dòng chữ: Cậu ba Lâm!
"Ôi chao!" Chu Tú Mẫn mừng rỡ kêu lên, "Đây là cậu ba Lâm Thượng Hải sao? Mẹ khỉ, quả nhiên đẹp trai."
"Rất có khả năng. Khi đó Thượng Hải lưu hành tạp chí "Danh Nhân Nguyệt San", cậu ba Lâm nổi tiếng như thế, lên báo cũng không có gì kì lạ."
"Tốt xấu gì cũng coi là có thu hoạch." Chu Tú Mẫn lại nhìn một lượt người đàn ông trong ảnh, cúi đầu đọc nội dung bên dưới, đại khái là có một ông nhà văn gặp được cậu ba Lâm ở nhà hàng, hai bên nói chuyện, trải qua một buổi tối vui vẻ, bài báo sử dụng tiếng Pháp lưu hành thời đó, pha thêm một chút "mới mẻ" thịnh hành thời hiện đại. Đáng chú ý nhất là nội dung trò chuyện của bọn họ có nhắc tới chủ đề khảo cổ rất thịnh hành rất nóng hổi năm đó, cậu ba Lâm nói, "Bây giờ kĩ thuật khảo cổ cùng phương pháp bảo tồn văn vật còn chưa thành thục, lăng mộ quan trọng vẫn nên lưu lại để người đời sau khai quật, đừng phá hỏng chúng."
Phía dưới là nguyên văn:
"Vậy anh không đồng ý với trào lưu 'phục cổ' hiện nay sao?" Tôi cười hỏi, anh ấy lắc đầu, không tỏ thái độ. Tôi cũng không hứng thú với trào lưu khảo cổ hiện nay, bởi vì như lời cậu ba Lâm nói, đào càng nhiều hủy hoại càng nhiều, nghe nói rất nhiều đồ cổ vải lụa quý giá được khai quật lên từ lăng mộ, nhưng không có cách bảo tồn thích hợp nên đã khiến chúng bị hủy hoại hoàn toàn, thật khiến người ta đau lòng. Tôi chuyển sang chủ đề khác, chúng tôi tán gẫu. Tôi hỏi: "Cậu ba Lâm, cậu cũng là người học cao hiểu rộng, lịch sử năm ngàn năm của Trung Quốc xuất hiện nhiều triều đại như vậy, cậu cho rằng triều đại lịch sử nào thần bí nhất, thu hút người ta nhất?"
"Không dám nhận. Nói đến hấp dẫn, đương nhiên là Ngũ đại Thập quốc*, thời kì đó hỗn loạn nhất, phức tạp nhất, người hay chuyện lạ gì cũng không thiếu, đương nhiên là hấp dẫn người ta nhất. Nhưng nói tới tài hoa thần bí, đương nhiên phải nhắc tới thời Tấn. Nói đến sở thích cá nhân, tôi thích thời Tùy."
"Tại sao vậy?"
"Bởi vì triều đại đó có một vị Công chúa mỹ mạo, thiên hạ vô song, khiến người ta vô cùng say đắm."
"Ha ha! Xem ra tiêu chuẩn chọn vợ của cậu ba Lâm chắc chắn cũng rất cao." Tôi cười cười, cậu ấy cũng cười...
...
Phía dưới cũng không còn nội dung gì nữa, còn về vị Công chúa nào đã làm cho ông ấy thấy say đắm thì không thấy nhắc tới. Chu Tú Mẫn vừa nghĩ như thế, đột nhiên nhớ tới lúc trước đến kí túc xá của Chu Sa đọc được cuốn sách khảo cổ giới thiệu lăng mộ bí mật của Trung Quốc, bên trong kể về câu chuyện Công chúa xinh đẹp được sủng ái, vị Công chúa đó cũng mỹ mạo thiên hạ vô song. Anh trai Hoàng đế của nàng còn xây dựng một lăng mộ hùng vĩ cho nàng, nhưng ngôi mộ này ở đâu, đến nay vẫn chưa ai biết. Vị Công chúa này, hình như cũng là thời Tùy, lẽ nào là nàng? Chu Tú Mẫn nghi hoặc nghĩ nghĩ, lại nghĩ không thể nào trùng hợp thế chứ. Vị giáo sư Dân tộc học đã từng nói cậu ba Lâm vẽ lại bản đồ một số lăng mộ đến nay còn chưa phát hiện, lẽ nào ông ấy vẽ lại bản đồ lăng mộ vị Công chúa ông có hứng thú kia? Từ trong đoạn hội thoại kia có thể thấy, cậu ba Lâm là người tương đối vui vẻ cởi mở, nội tâm lại bình tĩnh đến không ngờ, lẽ nào ông ấy phát hiện lăng mộ, nhưng vì "kĩ thuật không thành thục, khai quật lên không khác gì phá hoại" cho nên mới không tiến hành, chỉ nhắc tới thôi? Chu Tú Mẫn đem suy nghĩ của mình nói với Chu Sa, Chu Sa chỉ trầm ngâm nghe nhưng không phát biểu ý kiến. Cuối cùng Chu Tú Mẫn cảm thán: Người tài hoa tuấn tú như vậy mà bị giày vò bởi cuộc Cách mạng Văn hóa kia, thật là đáng thương. Truyện Thám Hiểm
Chu Sa cười cười, muốn đưa tay xoa đầu cô ấy, đột nhiên phát hiện đôi tay bụi bẩn của mình liền dừng lại, chỉ nhìn Chu Tú Mẫn khẽ cười, nụ cười khiến Chu Tú Mẫn có chút bối rối, giải thích: "Mình chỉ cảm khái thôi."
Chu Sa trầm ngâm đáp lại: "Đời người tai họa khó lường." Bị Chu Tú Mẫn trợn mắt, "Cút!"
Sau đó, sau giờ cơm trưa, thời gian một ngày của họ đều dùng để giãy giụa trong đống giấy vụn, nhưng không thu hoạch thêm gì. Chu Sa thương lượng với Chu Tú Mẫn: Cậu đến thư viện Lịch sử đọc tài liệu cậu có hứng thú đi, mình ở đây tìm tin tức của cậu ba Lâm, đến lúc đó bọn mình có thể trao đổi tin tức cho nhau, như thế nếu cô Trịnh có hỏi chúng ta học được gì, cũng không thể nói cái gì cũng không học được.
Chu Tú Mẫn đồng ý. Ngày hôm sau hai người liền chia ra hành động.
...
Chú thích:
Ngũ Đại Thập Quốc là sự tiếp nối của tình trạng phiên trấn cát cứ dưới triều Đường và tình hình chính trị hậu kỳ của triều Đường. Sau khi triều Đường diệt vong, phiên trấn các nơi tự lập quốc, trong đó tại khu vực Hoa Bắc, các quốc gia phiên trấn lực mạnh được gọi là Ngũ Đại, trong đó có các chính quyền do tộc Sa Đà kiến lập. Mặc dù năm nước này có thực lực lớn mạnh, song vẫn không có khả năng khống chế toàn bộ Trung Quốc bản thổ, chỉ là triều đình theo kiểu phiên trấn. Ở các phương khác cũng có một vài chính quyền phiên trấn xưng đế, một vài chính quyền phụng Ngũ Đại làm tông chủ quốc, trong đó có mười nước với thời gian tồn tại tương đối lâu dài, quốc lực khá mạnh, gọi chung là "Thập Quốc". Trong thời kỳ này, thường phát sinh tình huống phản biến đoạt vị, dẫn đến chiến loạn không ngừng nghỉ, những người thống trị phần nhiều là trọng võ khinh văn. Trong bối cảnh Trung Quốc có nội loạn, Khiết Đan Quốc có cơ hội xâm lấn phương Nam, Liêu Quốc được kiến lập.