Máy bay ổn định cất cánh, Chu Sa nằm trên ghế ngủ mất. Cô nằm mơ, khung cảnh là một ngôi miếu cũ, ở góc phòng có chút tối tăm, ánh sáng không chiếu đến, có một chiếc thùng gỗ lớn, cao bằng nửa thân người trưởng thành, khói tỏa nghi ngút, cô đang cởi trần, ngồi chiếc ghế dài đặt trong thùng nước, nước ngập đến bờ vai nhỏ nhắn của bản thân, cô ngoan ngoãn ngồi đó, nghe lời đặt tay lên đầu gối. Bố nói không được động đậy linh tinh, phải ngoan ngoãn ngồi đó, thế nhưng... thế nhưng... thế nhưng cô rất muốn biết bố đang làm gì. Chu Sa nghĩ, chỉ xem một chút thôi, xem xem bố đang làm gì, thế là, cô đứng lên. Cô muốn đứng lên chiếc ghế dài, bám vào cạnh thùng nhìn một cái, kết quả chiếc ghế dài trượt đi, cô cũng không bám được vào cạnh thùng, cả người "bộp" ngã ra phía sau. Phía sau đều là nước, mực nước cao gần đến thân người cô, chân tay Chu Sa vùng vẫy, quên mất là tự mình có thể đứng lên, đứng lên thò đầu khỏi mặt nước là được, nhưng lại vội vàng quẫy đạp muốn gọi "bố". Nước thuốc khó ngửi "ừng ực" trào vào trong cổ họng, cô cảm thấy lồng ngực rất khó chịu, "oa" muốn khóc, nhưng lại càng nuốt vào nhiều nước hơn. Đột nhiên, một cánh tay giơ ra nâng cô dậy, bố vớt cô lên rồi vỗ lên lưng cô, Chu Sa "oa oa" nôn ra ngụm nước thuốc lớn, sau đó "oa oa" khóc thật to. Bố dịu dàng nhìn cô rồi thở dài, ngày hôm sau, chuyển chiếc ghế dài đến trước sân miếu, sau đó chặt từng mảnh gỗ một.
"Bố, bố đang làm gì thế?" Chu Sa ngồi xổm xuống cạnh ông, đáng yêu hỏi, bố cô dịu dàng cười cười, "Làm một chiếc thùng gỗ khác cho con, như thế con sẽ không ngốc nghếch trượt ngã nữa."
...
Chị tiếp viên xinh đẹp, nhìn thấy khách hàng đang ngủ, đầy trách nhiệm lấy một chiếc chăn mỏng phủ lên người cho cô. Chị cúi người, nhìn thấy khách hàng đột nhiên mở mắt, khóe mắt còn mang theo nước mắt, chị hoảng hốt, vội vàng xin lỗi, "Xin lỗi, làm phiền quý khách rồi sao? Tôi chỉ muốn giúp đắp chăn quý khách thôi."
Chu Sa khẽ lắc lắc đầu, chị tiếp viên xinh đẹp có chút luống cuống đặt chăn xuống rồi rời đi, lúc bọn họ nói chuyện đã đánh động đến Chu Tú Mẫn bên cạnh. Cô ấy mở mắt, nhìn thấy đôi mắt đang rướm lệ của cô, hỏi: "Sao thế?" Chu Sa nói không có gì, Chu Tú Mẫn buồn bực nhìn cô, làm bộ không vui, Chu Sa chỉ đành giải thích: "Mình mơ thấy bố."
Chu Tú Mẫn vội vàng đưa tay ra nắm lấy tay Chu Sa tỏ ý an ủi, "Ừm, mơ thấy cái gì?"
"Bị ngã trong thùng nước tắm, suýt chút nữa chết đuối. Sau đó bố mình làm cho một chiếc thùng nước nhỏ hơn."
"Là cái thùng gỗ lớn đó sao?" Chu Tú Mẫn lúc "tham quan" miếu, phát hiện một chiếc thùng gỗ lớn sơn vàng ở một góc nhà, lúc đó cô ấy còn nói không ngờ nhà cậu tiên tiến như thế, còn dùng thùng gỗ để tắm rửa, rất cao cấp.
"Ừm!"
Bọn họ đang nói chuyện, tiếng loa liền phát tin tức "máy bay sắp hạ cánh", thời gian cứ thế hờ hững trôi, đã mấy tiếng đồng hồ qua đi. Lúc bọn họ xuống máy bay, váng đỏ đã rực trời như trước lúc xuất phát. Chu Sa cùng ba vị giáo sư về trường, Chu Tú Mẫn ngồi chung xe đến trung tâm thành phố rồi bắt xe về nhà. Chu Kính Nhân đang ở nhà đợi cô ấy, chính xác hơn là đang đợi ống bút trúc "của hắn". Chu Kính Nhân rất giỏi, trong thời gian ngắn ngủi hai ba ngày đã liên hệ được người mua, còn về việc bán được bao nhiêu tiền, Chu Tú Mẫn cũng không biết, nhưng nhìn tốc độ sảng khoái thanh toán của anh trai, có lẽ kiếm được không ít.
Buổi tối, Chu Tú Mẫn nhìn tài khoản cộng thêm sáu con số của mình mà bốn ngăn tim hài lòng không thôi. Chu Kính Nhân cũng vậy, vị khách hôm nay ra tay rất hào phóng, không đến nửa tiếng, hắn kiếm được 120 nghìn tệ, không thể không hạnh phúc. Tuy không muốn thừa nhận, nhưng không thể không thừa nhận, với điều kiện "giá thị trường 70 đến 100 nghìn tệ, còn có thể tăng giá", Chu Tú Mẫn bán cho hắn 60 nghìn quả thật đã rất "hậu hĩnh" rồi. Thật ra lúc hắn hắn mở miệng hỏi bao nhiêu tiền, đã làm tốt tâm lí chuẩn bị bị ép giá trên 80 nghìn, cho nên lúc Chu Tú Mẫn chỉ cần 60 nghìn, tuy miệng hắn chê bai ghét bỏ, còn "miễn cưỡng đồng ý", kết quả như Chu Tú Mẫn đã nói, tìm một đại gia họ Lưu đời sau của Lưu Bị, nói "chuyện quá khứ của chú Lưu vương", tiền muốn đến, cản cũng không nổi.
Chu Đức Văn cũng biết chuyện này, khen Chu Tú Mẫn nhãn quang tốt, rất lợi hại, tiền đồ tương lai vô hạn. Chu Kính Nhân tuy thường ngày rất "không vừa ý" với cô em gái, nhưng trong lòng thật ra rất yêu chiều Chu Tú Mẫn, không chỉ vì yêu thích kiếm được tiền, mà chỉ bằng nhãn quang này, gan dạ này cũng khiến người ta yêu thích. Quả nhiên hắn cho Chu Tú Mẫn đi học khảo cổ là chính xác, Chu Tú Mẫn trốn không thoát khảo cổ được.
Chu Kính Nhân đắc ý không thôi. Chu Đức Văn nói, "A Mẫn từ nhỏ nhãn quang đã tốt, phương diện này cũng giỏi, tại sao đột nhiên lại không yêu thích nữa? Còn bắt mọi người vừa ép vừa dỗ mới chịu học, còn may là đi học, nếu không thật lãng phí."
Chuyện này đến chính Chu Kính Nhân cũng không rõ, trong lòng suy đi nghĩ lại cũng không có cách nào giải thích, "Cháu cũng không biết, con bé mỗi lúc một kiểu, ai biết trong lòng nó đang nghĩ gì."
Chu Đức Văn rút tẩu thuốc trong miệng ra cười khà khà, đột nhiên động tác khựng lại, giống như nghĩ ra điều gì đó, có chút do dự nói: "Không phải là vì... A Văn chứ?"
Chu Kính Nhân vừa nghe, lặng người rất lâu, sau đó mới nhớ ra, kinh ngạc nói, "Không phải chứ ạ?"
Gia tộc họ Chu bọn hắn hùng mạnh, quan hệ lợi ích đan xen, có người kinh doanh tốt như bọn họ, cũng có người nghèo đói như ăn mày, hoặc cũng có người không thể không dựa vào bọn hắn kiếm cơm. Bọn hắn làm nghề này rất nguy hiểm, có những chiếc hang chỉ một đứa trẻ chui vừa, đương nhiên sẽ ra tay rèn luyện một số đứa trẻ không có chỗ dựa, A Văn là một trong số đó. Chu Kính Nhân đã không nhớ nổi mặt mũi người em trai kia thế nào, chỉ nhớ lúc độc phát tác toàn thân co giật, miệng sùi bọt trắng, hai mắt trợn ngược, tứ chi đỏ đến đáng sợ. Lúc đó bọn hắn muốn trộm lấy ít bảo bối từ tòa thành cổ dưới lòng đất, khó khăn lắm mới phát hiện được một đường hầm ở dưới chiếc giếng khô, cử ra ba đứa trẻ vào đó tìm đồ, chỉ có A Văn tìm được, nhưng về nhà chưa được mấy ngày, A Văn liền phát độc. Bọn hắn đưa A Văn đi cách li ở một khu vườn rất xa, không lẽ nào A Mẫn có thể nhìn thấy? Chu Kính Nhân khó hiểu, Chu Đức Văn nhắc nhở hắn, "Cháu quên rồi sao, có một lần A Văn chạy ra ngoài..."
Được ông nhắc nhở, Chu Kính Nhân nhớ lại, lúc đó độc phát tác đau không chịu nổi, thảm thiết kêu lên rồi lõa thể chạy ra ngoài, mấy người lớn cũng không cản được, từng thớ thịt trên cơ thể A Văn thối nát như muốn rơi xuống, vô cùng đáng sợ, đây cũng là nguyên nhân người lớn không dám giữ A Văn lại. A Văn chạy không lâu, liền chầm chậm ngừng hô hấp... Chu Kính Nhân rất sợ hãi cảnh tượng trước mắt ấy, cũng là một trong số nguyên nhân hắn trốn trong cửa hàng cũng không tình nguyện "xuống đất" nữa. Hắn cũng khuyên Chu Kính Thanh, nhưng Chu Kính Thanh lại thích cảm giác kích thích mạo hiểm ấy, không nghe hắn, hắn cũng chỉ đành thôi. Hắn không dám khẳng định Chu Tú Mẫn có nhìn thấy không, nhưng quả thật sau khi chuyện đó xảy ra, Chu Tú Mẫn cũng không còn hứng thú với đồ cổ nữa, trước đây con bé hay níu lấy người lớn bắt mọi người kể chuyện, cũng từ lúc ấy người lớn có muốn kể, con bé cũng không bằng lòng nghe.
Chu Kính Nhân thở dài một cái, "Hi vọng không phải. Cho dù con bé có nhìn thấy, cũng hi vọng là tuổi nhỏ không nhớ được. Cháu thật không hi vọng con bé nhớ tới tình cảnh đáng sợ ấy."
Chu Đức Văn cười cười sâu xa, cũng không nói gì.
Bên kia, Chu Tú Mẫn nhìn số dư tài khoản mà lòng ngọt ngào gọi điện thoại cho Chu Sa, muốn Chu Sa gửi số tài khoản ngân hàng cho cô ấy, Chu Tú Mẫn muốn chuyển tiền cho cô. Chu Sa không chịu, không muốn ngồi mát ăn bát vàng, liền bị Chu Tú Mẫn lấy lí do "mọi người cùng góp tiền mua" phê bình một trận, cuối cùng uyển chuyển nói cứ để ở chỗ cậu, bây giờ mình không cần tiền. Chu Tú Mẫn buồn cười, tiền gửi ngân hàng thì phiền hà gì đến cậu. Cuối cùng Chu Tú Mẫn muốn chia một nửa cho cô, nhưng Chu Sa nhất quyết không lấy. Chu Tú Mẫn lười tranh cãi với cô, ngày hôm sau trực tiếp gặp mặt cướp lấy ví cô, sau đó ghi lại số thẻ ngân hàng của Chu Sa vào điện thoại, buổi tối về chuyển cho cô hai mươi nghìn tệ. Chu Sa nhìn thấy tin nhắn thông báo chuyển khoản, đau đầu gọi điện cho Chu Tú Mẫn, nói cậu cho mình nhiều tiền thế làm gì? Mình thật sự không cần. Cô được miễn hoàn toàn tiền học phí, duy nhất cần tiền để "ăn" và "đi lại", nhưng cũng không cần tiêu quá nhiều tiền, hơn nữa phần lớn thời gian đều ra ngoài lao động, nhiều khi cũng không cần tiêu một đồng nào. Hơn nữa Chu Sa không có khát vọng nào đặc biệt với vật chất, thứ đồ đắt nhất của cô là một chồng sách cùng chiếc máy tính, tiền làm thêm cũng đủ cho cô sinh hoạt, cho cô cũng không có tác dụng gì, không bằng Chu Tú Mẫn giữ lại. Không phải cậu ấy còn muốn mua cổ phiếu, mua quần áo túi xách hàng hiệu gì đó sao? Lúc ở Thiên Tân còn nói cơ hội tốt, quay về phải đi mua sắm thật nhiều...
Chu Tú Mẫn thích một người, ước gì có thể đem toàn bộ của mình đối xử với người ấy thật tốt, nhưng người muốn "tốt" kia lại là người không hiểu lãng mạn, Chu Tú Mẫn thật là bực tức, có một cô bạn gái quá tốt, quá biết nghĩ cho người cũng thật phiền phức. Chu Tú Mẫn giáo dục cô: Bây giờ cậu không cần, không có nghĩa là sau này không cần. Tiền ở ngân hàng cũng không ảnh hưởng gì đến cậu. Khiêm tốn có thể, nhưng cái gì nên nhận thì không nên bỏ qua, làm người phải có giá trị quan đứng đắn, tiền nhiều cũng không nặng tay.
Chu Sa thở dài, cảm thấy tiếp tục dây dưa cùng tính tình của Chu Tú Mẫn cũng không hay, nghĩ nghĩ: "Mình đổi mật mã tài khoản ngân hàng thành ngày sinh của cậu, khi nào cậu cần dùng thì tự cậu rút nhé."
Chu Tú Mẫn vui vẻ "hi", "Toàn bộ có được không?"
"Ừm. Dù sao cũng không có nhiều."
"..."
Hai người ngọt ngào nói chuyện, mẹ Chu bưng đĩa hoa quả đi vào, hỏi Chu Tú Mẫn nói chuyện với ai mà vui vẻ vậy, Chu Tú Mẫn nói bạn học, rồi nói với Chu Sa phải ở cùng mẹ liền cúp điện thoại. Mẹ Chu nhìn hình nền máy tính của cô ấy, đây là bức hình Chu Tú Mẫn và Chu Sa chụp chung khi đi nghỉ mát, hai người ngồi trên bãi biển tươi cười rất vui vẻ, Chu Tú Mẫn còn giữ lấy vai Chu Sa. Mẹ Chu hỏi: "Đây là ai thế?" Chu Tú Mẫn hào phóng quay màn hình cho mẹ Chu nhìn, hỏi, "Xinh không mẹ?", mẹ Chu nói, xinh, nhưng sao lại làm con bé trắng thế kia? Chu Tú Mẫn nghẹn rồi, giày quân đội nhỏ nhà người ta vốn trắng như thế được không?
Chu Tú Mẫn đem ra chiếc vòng Chu Sa tặng, hỏi mẹ đã có chiếc vòng sợi đỏ xanh thế này chưa, để người ta làm một cái tương tự. Mẹ Chu ngắm nghía tỉ mỉ mấy cái, nói rất đẹp bao nhiêu tiền, nói bọn họ thời còn trẻ ai cũng có một cái, Chu Tú Mẫn nói lúc đi họp với giáo sư ở Thiên Tân, đến chợ đồ cũ mua, 500 tệ, mẹ Chu không nói gì, nhìn thêm vài cái, liền hí hửng cầm đi.
Mẹ Chu dùng dao sắc cắt bỏ sợi dây cũ, dùng khăn lau kính lau đến bạc phát sáng, không còn vết cũ kĩ, sau đó lại thắt lên sợi xanh đỏ như nguyên trạng, sáng bóng trả cho Chu Tú Mẫn, xinh đẹp không thôi. Chu Kính Nhân nhìn thấy xanh xanh đỏ đỏ rất bắt mắt, tỏ ý bỏ ra hai trăm tệ mua lại, bị Chu Tú Mẫn một cước đá bay, nằm mơ đi.
Ngày hôm sau Chu Tú Mẫn cùng Chu Thanh Hà đi dạo phố, cô ấy mặc một chiếc quần jean ngắn rách lỗ, một chiếc áo phông trắng ngắn rộng rãi, trên tay trắng muốt còn đeo chiếc vòng xanh xanh đỏ đỏ, khiến mấy cô gái có đam mê đồ vật xinh xắn mê đắm không thôi, níu lấy Chu Tú Mẫn hỏi mua ở đâu cũng muốn mua một chiếc, Chu Tú Mẫn đắc ý: Độc nhất vô nhị, đừng nghĩ tới. Mục đích Chu Tú Mẫn đi dạo phố là vì muốn "cải tạo" Chu Sa, từ quần lót áo con đến áo nọ quần kia đều mua đủ rồi, sau đó hạnh phúc lắc mông đến trường học tìm Chu Sa. Chu Sa nhìn đống nội y hoa hòe hoa sói liền mặt đỏ tía tai, cô cảm thấy tự mình mua là được, để người khác mua cho vô cùng xấu hổ. Chu Tú Mẫn giữ lấy eo Chu Sa nũng nịu, "Cậu mặc cho mình xem đi, mặc cho mình xem đi."