Chu Sa Nhiễm

Chương 48




Trường học vô cùng ưu ái cho đám sinh viên đã kiệt sức nghỉ ngơi hai ngày dưỡng sức, sinh viên lớp Khảo cổ đều thề thốt sẽ ngủ đến chết, cơm cũng không cần ăn, nhét hai chiếc bánh quy vào trong mơ là được, kết quả...

Mọi người vô thức phát ra tiếng gầm: "Mẹ kiếp, tôi thích bị ngược đãi sao?"

Không ngủ được.

Không ngủ được thì đi chơi, trùng phùng cùng máy tính, trùng phùng cùng công nghệ cao. "Ngoài động ngón tay, tôi muốn cả cơ thể mềm nhão như bùn", tất cả mọi người đều nghĩ như thế. Cho nên, khi các bạn nhìn thấy lớp trưởng đại nhân vĩ đại của bọn họ sinh hoạt như bình thường, đi chạy bộ đến phòng tự học, bọn họ đều cảm thấy muốn phát điên: Đây là người sao? Đây là người sao? Đây là người sao?

Tức giận! Lớp trưởng, cậu như thế rất không có lợi cho đoàn kết tập thể, cậu biết không hả? Đám sinh viên đi mộ Tướng quân vô thức trịnh trọng nhớ lại lời Hà Tuấn, đám sinh viên đi Hoàng lăng lại cảm thấy: Lớp trưởng không phải đang yêu đương sao, không phải nên dính lấy nhau ngọt ngào ngọt ngào sao? Cậu đừng "bình thường" như vậy được không? Không bình thường đâu!

Cuối cùng Chu Sa khẽ nói một câu: "Sắp thi rồi..." Tất cả mọi người đột nhiên ngẩn ra, chỉ cảm thấy trời đất biến sắc, trước mắt hóa đen: Đúng rồi, các giáo sư thả chúng ta về, không phải để nghỉ dưỡng mà vì thi học kì!

Tàn nhẫn quá!

Lĩnh hội đau đớn!

Không còn ai dám lười nhác, rơi lệ đi lật sách.

Nếu là dễ dàng như thế... đừng tưởng tượng đến những tưởng tượng đáng sợ nữa. Đám người ngao ngao kêu, kích động khi đào mộ quay lại rồi, bọn họ phải hướng về lớp trưởng cần cù học tập... Ơ, lớp trưởng đi đâu đấy?

"Ừm. Tôi đi dạo phố!"

"!"

Như, vậy, thật, sự, được, sao?

Như, vậy, thật, sự, được, sao?

Như, vậy, thật, sự, được, sao?

Kích động người xong sao có thể như thế?

Đám người tức giận nhìn theo bóng lưng khẽ cười của Chu Sa rời đi, nếu ánh mắt có thể cắn người, lớp trưởng của bọn họ đã bị cắn đến thảm hại rồi.

"Sao tôi cảm thấy câu này có hàm ý sâu xa thế nhỉ?" Có người sờ cằm suy nghĩ.

"Cậu nghĩ nhiều rồi!" Một người khác thâm trầm, "Lớp trưởng muốn đi hẹn hò với Chu Tú Mẫn!"

"Ồ!" Đám người hiểu ra, thì ra là như vậy, bọn họ trách sai lớp trưởng rồi.



"Cậu thấy chúng ta có nên tìm phim Bách Hợp cho lớp trưởng không? Lớp trưởng ngốc như thế..."

"Cậu mới ngốc, nếu ngốc làm sao có thể tán được Chu Tú Mẫn?"

"Xì! Không phải Chu Tú Mẫn tán lớp trưởng sao?"

"Tôi cá lớp trưởng theo đuổi Chu Tú Mẫn, Chu Tú Mẫn kiêu ngạo như thế, không thể ra tay trước!"

"Thêm một quả dưa chuột!"

...

Không hề hay biết đám sinh viên cùng lớp đang nhiệt tình thảo luận về mình, Chu Sa thu dọn đồ đạc rời khỏi phòng tự học, vội vàng bắt xe đến tìm Chu Tú Mẫn. Buổi chiều Chu Tú Mẫn cuối cùng tìm được một cái cớ để chạy khỏi nhà, vừa ra ngoài liền gọi điện thoại cho Chu Sa, muốn Chu Sa đi cùng mình. Chu Tú Mẫn muốn đi mua quần áo, Chu Sa đi cùng, Chu Tú Mẫn xem quần áo, cô ngồi một bên đọc sách khiến Chu Tú Mẫn tức chết. Đọc ít một chút liệu có chết không? Sau đó Chu Tú Mẫn ý thức được rất nhiều người đang nhìn Chu Sa, trong lòng không thoải mái, mới đầu còn tự hào, sau đó là tức giận, cũng mất hứng thú, muốn về nhà. Chu Sa đề nghị đi thăm vị giáo sư Dân tộc học và vợ, Chu Tú Mẫn cảm thấy cũng được, tóm lại hai người ở cạnh nhau là được, thế là mua ít hoa quả, bắt xe đến nhà giáo sư.

Giáo sư và vợ đều ở nhà, nhìn thấy họ đến, rất vui vẻ, nhất định muốn giữ lại ăn cơm tối. Chu Tú Mẫn không dám đồng ý, nếu tối nay không về nhà ăn cơm, anh cả nhất định sẽ không bỏ qua. Vợ giáo sư nhìn thấy bọn họ khó xử, chỉ đành buông xuống nhiệt tình, nói lần sau ở lại. Chu Tú Mẫn vội vàng gật đầu, "Vâng!" Giáo sư và Chu Sa nói chuyện, đột nhiên nói: "Lần trước trò hỏi ta về chuyện cậu ba nhà họ Lâm, cuối cùng ta cũng tìm được ít tin tức!"

Chu Sa tập trung tinh thần, Chu Tú Mẫn cũng nhìn qua.

"Ta từng nhắc đến, ta và cậu ba Lâm cứu được một chàng trai bị ép minh hôn dưới quê, sau đó chàng trai kia cùng đến Thượng Hải với cậu ba Lâm, chàng trai kia mở một cửa hàng đồ da. Lần trước ta vô tình tìm được người thân của ông ấy, ta và con trai ông ấy gặp mặt, thu được một ít thông tin từ cậu con trai." Giáo sư thở dài một cái, trên mặt lộ ra sắc vẻ buồn rầu thường thấy mỗi lần nhắc đến cậu ba Lâm, "Nhà họ Lâm bị đánh đập thảm hại, nhà họ cũng không tốt hơn, người nhà họ Lâm bị người ta đánh đập, bắt quỳ trên phố, ông Lâm và cậu cả Lâm đang sống sờ sờ bị đánh đến chết. Lúc cậu ba Lâm bị thẩm vấn, ở ngoài dùng tiếng đàn piano để che lại những tiếng kêu thảm thiết của cậu. Con trai của người thẩm vấn nói bố hắn sau này cứ mỗi lần nghe thấy tiếng piano đều run rẩy, buổi tối chắc chắn sẽ gặp ác mộng. Ông ấy đi thăm cậu ba Lâm mỗi ngày, lén đưa ít đồ ăn cho cậu. Sau đó cậu ba Lâm bị nhốt lại, lính gác là người ông ấy quen biết, ông ấy tìm cách mua chuộc người, nửa đêm lén cứu cậu ba Lâm ra ngoài, đưa lên xe lửa, sau đó thì không biết nữa. Sau giải phóng, ông ấy cũng ra sức đi tìm cậu ba Lâm, nhưng không có tin tức. Bây giờ ta nghĩ lại, nếu cậu ba Lâm không chết, vậy thì tốt quá. Đó là một người tốt, thật tốt thật tốt!" Khóe mắt giáo sư không kiềm chế được mà rướm lệ, âm thanh nghẹn ngào, "Có một số người, trò chỉ cần gặp qua một lần, sẽ nhớ mãi không quên, rồi hi vọng người đó sống thật tốt."

Chu Sa không biết làm sao an ủi ông, liền đưa tay ra nắm lấy đôi tay đã già nua trên bàn trà, "Vâng!"

Vợ ông cũng đi đến an ủi, "Được rồi, ông già, người tốt chắc chắn được báo đáp, không chừng cậu ba Lâm đang ở chỗ nào đó nhắc đến ông đấy, không biết giờ này ông thế nào rồi chăng!"

Giáo sư cười cười, đưa tay vỗ vỗ vợ, tỏ ý mình không sao, đừng nói nữa.

Chu Tú Mẫn bị câu nói của giáo sư chấn động, không nói được chấn động chỗ nào, chính là có cảm giác "chấn động".

"Cậu con trai kia còn nói, cấp trên nhiều lần thẩm vấn cậu ba Lâm chính là để tìm kiếm tin tức của một người phụ nữ."

"Ai ạ?"

"Vợ cậu cả Lâm. Năm đó nhà họ Lâm giàu có khắp vùng, nhưng cậu cả Lâm lại rất yếu ớt, nhà họ Lâm tìm đủ danh y nhưng không khởi sắc, bên ngoài thậm chí còn truyền ra tin đồn, nhà họ Lâm đã chuẩn bị cả hậu sự cho cậu cả Lâm rồi. Sau đó, không biết ông Lâm từ đâu mua về được một cô gái để xung hỉ cho cậu cả Lâm, sau khi xung hỉ, sức khỏe của cậu cả chuyển biến tốt lên, mọi người đều nói cô gái kia không tầm thường, may mắn phúc lợi, nhưng chưa có ai nhìn thấy cô dâu. Nghe nói là cô gái thần bí ấy được một người làm nhà họ Lâm coi trọng chăm sóc, trước nay không ra khỏi cửa lấy một bước. Sau khi cách mạng văn hóa nổ ra, nhưng không ai không thấy cô gái ấy và hai người đâu nữa, có người nói bị giết, có người nói chạy trốn, mọi người cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Nhưng phía trên không ngừng thẩm vấn cậu ba Lâm, hiển nhiên là chạy trốn rồi!"

"Cô dâu là..." Chu Sa không chắc chắn hỏi.

Giáo sư gật gật đầu, "Sau đó có lời đồn, nói cô dâu là ông Lâm mua về từ một nơi thần bí, mất năm trăm nghìn ngân nguyên. Trò nghĩ xem, ở vào thời bấy giờ, cái giá đấy đúng là trên trời. Nếu như lời đồn kia là thật, cộng thêm hiện tượng cậu cả Lâm chuyển biến tốt, chắc chắn cô dâu là người đó. Nghe nói cấp trên đã từng có người muốn mua cô gái kia từ nhà họ Lâm, nhưng nhà họ không chịu, cho nên cuộc chiến bùng nổ, mới hung hăng đánh chết nhà họ, mục đích để cướp được cô dâu. Nhà họ Lâm có lẽ đã dự cảm được, cho nên mới dẫn cô dâu đi trước..." Giáo sư thở dài, "Thứ người này, nói là có thể cứu mạng người khác, thật ra là đưa người vào chỗ chết."

"Bọn họ vốn không sai, chỉ là lòng người xấu xa. Có một số người, sinh ra đã không có lựa chọn. Bọn họ cũng không tình nguyện làm người như thế, chỉ là chính bản thân họ cũng không thể làm chủ. Làm sao lại nói bọn họ là tà ác chứ ạ?" Chu Sa mạnh mẽ ngắt lời giáo sư, giáo sư sửng sốt, gật đầu, "Không sai, trên đời này, thứ xấu xa nhất chính là lòng người."

...



Gần đến giờ cơm tối, Chu Tú Mẫn vội vàng tỏ ý bảo Chu Sa nhanh chóng kết thúc buổi viếng thăm, hai người xuống núi bắt xe. Chu Tú Mẫn hỏi, "Sao lại kích động thế? Khó thấy cậu kích động như thế!"

"Người ta cầu xin cô ấy, gửi gắm hi vọng vào cô ấy, nhưng lại coi cô ấy như vật tà ác, mình cảm thấy rất không công bằng."

"Trên đời này nào có công bằng tuyệt đối, tất cả công bằng chẳng qua là tương đối mà thôi. Giống như tiền bạc, người người yêu nó, nhưng nó lại khiến người ta biến chất thành ác quỷ, nó có kêu oan không?"

"Đó là vì nó không có miệng. Nhưng 'Đàm Thi' cũng là người. Cô ấy có miệng. Cậu có biết 'Đàm Thi' thực sự được nuôi dưỡng thế nào không? Dùng độc, tất cả các loại độc, trước khi dưỡng thành không thể thấy ánh sáng, thậm chí không thể chạm đất, bởi vì chạm đất sẽ lọt ra tinh khí, bọn họ chỉ có thể sống ở nơi nhà cao lại không thấy ánh mặt trời, đến trước kì kinh nguyệt, không thể ra khỏi cửa một bước, ánh nắng mặt trời với họ giống như một giấc mộng, cậu có bằng lòng sống cuộc sống như thế không?"

"Cậu..." Chu Tú Mẫn nghe âm thanh của Chu Sa nghiêm trọng, hoảng hốt vô thức không biết làm sao, cô ấy lẩm bẩm, lại biến thành tức giận: "Mình chỉ tùy tiện nói thôi, cậu có phải nghiêm túc thế không? Cậu đến tìm giáo sư lúc nào thế? Mà sao cậu quan tâm đến chuyện cậu ba Lâm thế?"

"Lúc cậu với mình cãi nhau, cậu không thèm để ý đến mình. Lúc đó vừa hay nhắc tới, không có quan tâm đặc biệt."

"... Mình cứ cảm thấy cậu không phải người bình thường. Giày quân đội, cậu có phải là loại 'Đàm Thi' đó không? Sao lại kích động thế? Hơn nữa, da cậu trắng như thế..." Chu Tú Mẫn nhìn cô, đùa giỡn.

Chu Sa cười cười, "Nói linh tinh cái gì thế? Cậu không biết điều kiện để trở thành 'Đàm Thi' sao? Thứ nhất, sinh ra không được thấy ánh mặt trời, thứ hai, trên người không được có sẹo. Trên chân mình có sẹo mà, cậu không nhớ à?"

"Sao giống chế độ chọn thần ở Nê-pan thế?" Chu Tú Mẫn có chút kì quái. Chu Sa cười cười, "Văn hóa phương đông vốn có nhiều điểm tương đồng, cả về tinh hoa lẫn cặn bã!"

Hai người đến trạm xe buýt. Chu Tú Mẫn đột nhiên nhớ ra, "Đúng rồi, cho cậu xem cái này..." Cô ấy tháo sợi dây chuyền bình gốm Chu Kính Nhân cho mình xuống, xòe bàn tay mảnh khảnh xinh đẹp của Chu Sa ra, đổ viên thuốc từ bình sứ vào lòng bàn tay cô, "Cậu nhìn xem cái này là gì, có gì khác biệt với thuốc bột cậu cho mình không?"

Chu Sa nhìn nhìn, lắc đầu, "Một cái là thuốc viên, một cái là thuốc bột."

"..." Chu Tú Mẫn trợn mắt, "Viên thuốc này là công thức bí mật của nhà mình, gọi là 'Bích Huyết Đan Châu' hay 'Bích Huyết Xích Luyện' gì đó, nghe nói điều chế từ sách cổ, có thể giải độc. Anh mình cho mình để phòng lúc đi đào mộ có chuyện ngộ nhỡ..."

Ánh mắt sâu thẳm Chu Sa nhìn sang Chu Tú Mẫn, sau đó khóe miệng mang theo ý cười, "Cảm ơn cậu, Tú Mẫn!"

"Cậu... cảm ơn gì chứ?" Chu Tú Mẫn bị Chu Sa đột nhiên cảm ơn, rối bời không thôi, Chu Sa khẽ nói, "Nhưng không phải cậu cho mình rồi sao? Thứ đồ quý giá thế này..."

Chu Tú Mẫn sửng sốt, nói thầm, "Nhưng cậu đâu có cần... Anh mình nói mùi của bột phấn cậu cho mình với cái này giống nhau, nhưng của cậu để ngăn muỗi đốt, của anh mình là giải độc... Mình cứ tò mò về cái này mãi."

"Không biết nữa. Có lẽ là giống nhau, hoặc là anh cậu ngửi nhầm rồi?"

"Anh mình được gọi là 'mũi chó'... không trùng hợp vậy đâu, nhà mình điều chế thuốc từ sách cổ gì đó mà."

Chu Sa cười lên, "Không chừng nhà mình cũng thế!" Chu Tú Mẫn nhìn cô, "Đang nói chuyện nghiêm túc với cậu mà."

Lúc này xe buýt đến rồi, Chu Sa nắm lấy tay Chu Tú Mẫn, kéo cô ấy lên xe, "Mình cũng thế."

Chu Tú Mẫn chỉ đành tuyệt vọng.