Cảm giác yêu thích ngày càng nồng đậm, đầy ắp như sắp tràn ra.
Tối qua Chu Tú Mẫn quá hưng phấn, không ngủ được, gần sáng mơ mơ màng màng mới thiếp đi. Cô ấy không ngủ được, đương nhiên cũng không cho phép Chu Sa ngủ, kéo tay Chu Sa muốn cô nói chuyện với mình. Sau đó Chu Sa nắm lấy tay Chu Tú Mẫn rồi ngủ mất, cô ấy mới không nói nữa. Tay Chu Sa sống chết nắm lấy tay Chu Tú Mẫn, thời gian quá lâu, Chu Tú Mẫn có chút căng cứng, nhưng lại không nỡ rút ra, chỉ cảm thấy hài lòng yêu thích. Yêu thích khiến người ta không ngủ nổi, nhưng lại không biết làm thế nào mới tốt. Những suy nghĩ linh tinh bay đến tận trời xanh, nghĩ về trước đây, nghĩ về những chuyện phát sinh tối nay, nghĩ về sau này, cô ấy kiên định thề rằng, nhất định sẽ cố gắng kiếm tiền, sau đó sống một cuộc sống hạnh phúc bên Chu Sa.
Nghĩ tới ngọt ngào, nghĩ tới yêu thích, khiến Chu Tú Mẫn hoàn toàn không buồn ngủ, sau đó khó khăn lắm mới ngủ được, nhưng rất nhanh liền tỉnh, lại nhớ lại những lời nói cùng nụ hôn tối qua. Tối qua đã suy đi nghĩ lại không biết bao nhiêu lần, nhưng không thể khống chế bản thân nghĩ lại, giống như dù có nhớ lại bao nhiêu lần cũng không đủ. Mỗi lần nghĩ đều yêu thích ngọt ngào khiến trái tim rung động, muốn hét lên tuyên bố với cả thế giới: Tôi yêu rồi. Tôi rất thích cậu ấy!
Cô ấy cười ngốc nghếch, nhìn khuôn mặt thanh tú đang ngủ của Chu Sa, chỉ cảm thấy tất cả những dây dưa khó chịu trước đó đều chẳng phải là chuyện gì to tát, một câu "thích" là có thể trả lại tất cả. Chu Sa bị Chu Tú Mẫn nhìn tới tỉnh giấc, mở mắt ra, liền nhìn thấy Chu Tú Mẫn ôm đầu Chu Sa nhìn cô cười ngọt ngào ngốc nghếch. Lúc đầu còn mơ màng, sau đó mới phản ứng lại, trên mặt như có "tia chớp xoẹt qua" nóng lên, sau đó càng ngày càng đỏ, càng ngày càng đỏ... Chu Tú Mẫn cũng rất lúng túng, nhưng nhìn thấy dáng vẻ của Chu Sa như thế, liền cảm thấy tự do tự tại.
"Chào buổi sáng!" Chu Tú Mẫn lên tiếng chào hỏi.
Chu Sa có chút ngại ngùng dịch chuyển tầm mắt, khuôn mặt xinh đẹp trắng bóc khẽ ửng hồng khiến Chu Tú Mẫn có một loại kích động muốn hung hăng cắn một miếng, "Chào buổi sáng!"
"Sao dậy sớm thế, không ngủ thêm một lát?"
"Không ngủ được."
"Sao thế?"
Đương nhiên Chu Tú Mẫn không thể nói vì nghĩ linh tinh nên không ngủ được, liền tùy tiện nói: "Đau chân! Tối qua đi xa quá."
Đột nhiên Chu Sa gấp gáp, "Sao cậu không nói sớm, mình xoa bóp cho cậu." Cô bò tới, bắt lấy chân Chu Tú Mẫn, nhẹ nhàng mát xa dọc theo mắt cá tới bàn chân. Trong lòng Chu Tú Mẫn ngọt ngào, cũng bị cô sờ tới ngứa ngáy, ở trên giường khẽ cười. Chu Sa mát xa một chân xong, lại xoa bóp đến chân kia, luân phiên xoa bóp hai bàn chân một lúc lâu, sau đó hỏi, "Đã đỡ hơn chưa?" Chu Tú Mẫn hài lòng nói, "Ừm!"
Chu Tú Mẫn quay đầu, tay chống cằm nhìn cô chăm chú, Chu Sa bị cô ấy nhìn không biết làm sao, "Sao... sao thế?"
"Không sao. Chỉ là cảm thấy cậu rất tốt." Chu Tú Mẫn nói xong liền ngả đầu xuống gối, trong lòng nghĩ như thế, nhưng nói ra miệng, không tránh được cảm giác ngượng ngùng.
Chu Sa nhìn cô ấy, "Mình vốn rất tốt mà."
"... Lúc này cậu lại không khiêm tốn nhỉ!" Chu Tú Mẫn úp mặt xuống gối, âm thanh nghe có chút ủ rũ, Chu Sa tưởng tượng dáng vẻ cô ấy đang thầm trợn mắt, âm thanh cũng có chút buồn bã, "Lẽ nào không phải sao?"
"Đúng đúng đúng!" Chu Tú Mẫn thò tay ra kéo cô, "Ngủ với mình thêm một lát, bây giờ mình có chút buồn ngủ."
Kết quả ngày hôm đó, từng người từng người trong lớp Khảo cổ rớt cằm xuống đất nhìn lớp trưởng của bọn họ và Chu Tú Mẫn lại thân mật tới lui như thường ngày. Không! Còn thân mật hơn! Đám sinh viên lớp Khảo cổ mơ màng như đám mây mù: Xảy ra chuyện gì thế? Không phải chiến tranh lạnh sao? Tại sao đột nhiên lại làm lành rồi? Không có hiện tượng gì mà. Hà Tuấn lắc đầu nói: "Không trải qua mưa bão sao thấy được cầu vồng. Không có tên đàn ông làm bia đỡ đạn, sao thấy được tình yêu đích thực."
Chu Tú Mẫn dành ra chút thời gian để kể lại với người nhà về việc Chu Paul lợi dụng cô ấy không được còn vứt cô ấy lại một mình trên núi gió thổi lạnh lẽo – câu chuyện cũng được thêm mắm dặm muối – tỏ ý sau này không muốn cùng người này qua lại. Chu Kính Nhân vốn không muốn nghe theo bà nội chuyện kết thân với Bổn gia, hắn cảm thấy bản thân đang kinh doanh rất tốt, thực tế không cần đi dán mặt lên mông lạnh của người ta. Thời đại sớm đã thay đổi, nhà họ Chu đó vẫn bày ra bộ mặt "chủ nhân" thật là nực cười. Đừng nói tương lai, ngay đến hiện tại, phải xem ai nên nịnh bợ ai mới đúng. Hắn mắng Chu Tú Mẫn sao không nói sớm, hắn mà sớm biết sẽ đi đánh cho tên kia một trận, xem tên đó còn huênh hoang được hay không. Hắn vừa nói vừa nghiến răng nghiến lợi, bà nội khuyên hắn: Chẳng qua trẻ con vui đùa, không cần cho là thật, bà nhìn Chu Paul cũng không tệ, không đến mức không hiểu chuyện như thế, các con cũng không phải không biết A Mẫn, tính tình con bé... Chu Kính Nhân không nghe bà nói hết lời liền chen ngang: Thôi đi bà. Chu Paul gì đó đã biết là loại mặt trắng lăng nhăng, bây giờ còn may, sau này thật sự xảy ra chuyện thì ai chịu trách nhiệm? Em gái của Chu Kính Nhân con không cần phải đi nịnh bợ ai, con bé thích ai thì qua lại với người đó, không thích ai thì cũng đừng ép con bé.
Lời nói rất rõ ràng, hoàn toàn là thái độ "việc này đến đây là kết thúc", bà nội Chu cũng hết cách, cộng thêm con dâu tuy không nói gì nhưng ánh mắt đều không ngăn được oán trách, chỉ đành thở dài một cái, cũng không nói gì thêm. Mãi sau đó gia đình Chu Paul mới biết chuyện, tuy rất bực bội nhưng cũng là con trai nhà họ sai trước, không nên để người ta thân gái một mình đêm khuya ở lại trên núi, thật sự xảy ra chuyện gì thì phải giải quyết sao. Nhưng bọn họ đều là "người lớn" không tiện nhúng tay, nếu không ý đồ quá lộ liễu, chỉ đành ra lệnh cho Chu Paul tự giải quyết cho tốt. Chu Paul cũng không có cách nào, người ta cơ bản không để ý đến hắn, ngày hôm sau hắn ngoan ngoãn dâng hoa bù tội, kết quả người ta nhận hoa, nhưng trực tiếp vứt xuống đất, dùng chân đạp nát. Cô gái mặt trắng đánh hắn tối đó không cho phép hắn xuất hiện trước mặt Chu Tú Mẫn, nếu không gặp lần nào đánh lần đó, hắn có thể có cách gì chứ? Hắn coi như nhìn rõ, Chu Tú Mẫn là đồ con gái thối tha, lật mặt nhanh hơn lật sách, nếu có chuyện không vừa ý liền đánh bay người ta tới tận Thái Bình Dương, Chu Paul hắn có bao nhiêu phụ nữ vây quanh, cần gì phải oan ức bản thân, hắn không đến nữa. Bố mẹ Chu Paul cũng hết cách, con trai nhà họ từ bé đến lớn đều được phụ nữa yêu thích, hắn cũng không được thì còn có thể cử ai ra trận, chỉ đành tạm thời buông xuống ý định chiếm đoạt phương thuốc giải độc của gia đình Chu Tú Mẫn.
Chu Tú Mẫn làm lành với Chu Sa, tình cảm lại phát triển, ngay cả bản thân có phải biến thái hay không cũng không thèm ý, thì quan tâm gì đến chuyện trong nhà và Chu Paul nghĩ gì, lãng mạn tới bất tận, hận không thể dính lấy Chu Sa mỗi giây mỗi phút. May thay tuy Chu Tú Mẫn dính người, nhưng cũng là người biết phấn đấu, cộng thêm muốn đuổi kịp Chu Sa và giành học bổng, hai người cũng coi học tập là mục tiêu cần phấn đấu. Mà trong sinh hoạt, Chu Sa vốn rất chiều chuộng chăm sóc Chu Tú Mẫn, vốn chẳng có gì không thích ứng. Hai người cảm thấy rất tự nhiên, còn người ngoài, giống như Chu Sai Lưu Di, vốn quen bọn họ cậu cậu mình mình như hình với bóng, quãng thời gian hai người chiến tranh lạnh, không thấy Chu Tú Mẫn đến phòng kí túc bọn họ còn cảm thấy kì lạ, bây giờ chỉ là hồi phục nguyên trạng, cũng không cảm thấy có gì không đúng. Chỉ là Lưu Di cảm thấy: Tại sao cứ cảm thấy hai đứa nó càng ngày càng ngọt?
Còn trên lớp, ừm, vẫn là những tin đồn đó, không có gì mới mẻ. Phương Tranh vốn không tin lời Lâm Bội Linh, bây giờ tự nhiên cũng có chút nghi ngờ, nhìn bọn họ nói chuyện, còn nắm chân nắm tay, ngữ điệu trong lời nói đều lộ ra mùi ám muội nồng nặc. Khả nghi quá! Cô nàng tự nhiên có chút thất vọng, rồi lại có cảm giác được giải thoát. Cô nàng nhìn thấy Chu Tú Mẫn níu lấy cánh tay Chu Sa ra khỏi lớp chuẩn bị cho tiết sau, thở dài một cái, nghĩ nghĩ, lấy điện thoại gọi cho bạn gái.
Rất nhanh liền đến ngày lớp Khảo cổ chia thành hai nhóm đi Hoàng lăng và mộ Tướng quân. Trước hôm xuất phát một đêm, Chu Kính Nhân đặc biệt gửi cho Chu Tú Mẫn một món đồ: Một viên thuốc "Bích Huyết Xích Luyện" được đựng trong bình sứ bằng ngón tay cái. Chu Kính Nhân còn dặn dò người làm làm thành một dây chuyền cho Chu Tú Mẫn đeo trên cổ, có chuyện gì liền lấy ra dùng. Chu Kính Nhân nói: "Dù sao cũng là thứ đồ mấy trăm năm, mang đi đề phòng ngộ nhỡ, anh cách em xa, xảy ra chuyện gì cũng không cứu nổi, em tự mình cẩn thận."
Chu Tú Mẫn lắc lắc dây chuyền, "Anh, còn không?"
"Mày... mày làm như đồ ngoài chợ, một viên này quý thế nào mày biết không? Không có chuyện gì thì đừng dùng linh tinh, không phải lúc nguy cấp nhất thì không được dùng. Hết rồi!"
"Anh..." Chu Tú Mẫn kéo kéo áo sơ mi của hắn, kéo dài âm thanh làm nũng, "Anh, anh trai tốt, thêm một viên đi. Xin anh mà!"
"Giờ này mới 'anh trai tốt', bình thường thì làm anh mày tức chết. Hết rồi hết rồi." Nhìn Chu Tú Mẫn lại muốn làm nũng, vội vàng lấy tay ngăn cô ấy lại, "Thật hết rồi. Viên này khó khăn lắm anh mới giữ lại được, nếu không sớm bị người ta cướp đi rồi. Thuốc mới còn chưa điều chế xong, mấy thứ này làm ra đâu có dễ, mày giữ cẩn thận vào, đừng cho người khác biết, biết chưa?"
"Vâng!" Chu Tú Mẫn không nhìn thấy hi vọng, chu miệng đáp lại.
Chu Kính Nhân lại dặn dò cô ấy việc cần chú ý, dặn Chu Tú Mẫn phải hết sức cẩn thận... tuy "đoàn quân chính thức" là quang minh chính đại đi đào mộ, có kỉ luật có nguyên tắc có quy trình, nguy hiểm cũng không nhiều, nhưng cô em gái được nuông chiều từ bé của hắn, hắn nào có thể yên tâm. Mẹ Chu còn hơn thế, cứ hễ rảnh là không biết nói đi nói lại bao nhiêu lần, chỉ sợ Chu Tú Mẫn có chuyện, cho nên hắn mới đem viên thuốc giải độc vừa được điều chế lần trước đến cho cô ấy phòng thân, sau đó mới rời đi. Chu Tú Mẫn nằm trên giường, nhìn bình sứ nhỏ đáng yêu mà buồn rầu: Có một viên, phải làm sao đây? Tách ra một nửa không biết còn tác dụng không? Cô ấy đổ viên thuốc ra, ôi, chẳng to hơn hạt đỗ xanh là mấy, chia thế nào? Thở dài. Chu Tú Mẫn nhét lại viên thuốc vào bình rồi đậy nắp lên, kệ đi, để sau rồi tính.
Ngày hôm sau, tổ đi Hoàng lăng xuất phát trước. Chuyến này có đàn anh năm hai năm ba đi cùng, dòng người cuồn cuộn, bạn cùng lớp đến tiễn nhau, cảm giác giống như tiễn người thân ra mặt trận. Còn không phải sao? Túi lớn túi nhỏ, thùng chậu chăn màn, nếu mặc thêm bộ quần áo quân sự, chắc chắn sẽ có cảm giác như thế. Chu Sa tiễn Chu Tú Mẫn lên xe, cũng dặn dò không ngừng. Chu Tú Mẫn có chút muốn khóc, hối hận lúc đó muốn đi Hoàng lăng, không chung tổ với Chu Sa, nếu không đã không cần tách ra.
Giáo viên dẫn đoàn huýt còi tập hợp, Chu Tú Mẫn phải qua đó. Cô ấy nghĩ nghĩ, đem chiếc vòng trên cổ gỡ xuống, trúc trắc nói, "Bên trong bình có ít đồ, nếu ở bên ngoài bị chuột hay rắn cắn thì cậu uống nó nhé. Anh mình nói rất hiệu quả."
Chu Sa cười cười, sau đó đeo lại sợi dây cho cô ấy, "Cậu quên rồi à, mình sẽ không bị muỗi cắn đâu." Chu Sa lấy ra một chiếc túi thơm cùng một túi bột bọc trong túi ni lông, "Đây là thuốc chống muỗi mình nói với cậu lần trước, lúc ngủ treo ngoài lều hoặc rắc quanh túi ngủ, côn trùng sẽ không tới gần..." Cô chỉ vào túi thơm, "Cái này thì đeo trên người, cũng giống cái kia, như thế sẽ không bị muỗi đốt." lại hỏi, "Nhớ kĩ chưa?"
"Ừ!" Chu Tú Mẫn phờ phạc đáp lại, "Mình có thể cùng cậu đến mộ Tướng quân không?"
Lúc đó có người gọi, "Chu Tú Mẫn, mau lên. Giáo viên gọi cậu kìa."
"Mau đi đi. Nếu mình đào xong trước sẽ đến thăm cậu."
"Thật không?"
"Ừ!"
"Vậy... vậy... nếu có tín hiệu nhớ phải nhắn tin gọi điện cho mình." Thật ra Chu Tú Mẫn muốn nói "Vậy cậu phải nhớ mình", chỉ là cuối cùng có chút ngượng ngùng.
"Ừ!" Chu Sa khẽ đáp lại, bắt lấy tay cô ấy, khẽ nắm một lát, trong lòng Chu Tú Mẫn yêu thích, cắn môi cười, móc lấy ngón tay cô, hai cánh tay dây dưa một lúc lâu mới buông ra.
"Vậy mình đi đây!"
"Ừ!