Chu Sa Nhiễm

Chương 40




Học kì mới tăng thêm hai môn học quan trọng: "Nghiên cứu thực địa" và "Hệ thống thông tin địa lí lịch sử". "Nghiên cứu thực địa" lý luận bổ trợ, thực tế làm chủ, "Hệ thống thông tin địa lí lịch sử" hoàn toàn là lí luận. Mọi người vẫn hứng thú và chờ đợi, tuy không phải tất cả mọi người đều tham gia khai quật mộ Công chúa thần bí, nhưng đa phần sinh viên đều có kí ức sâu sắc với chuyện này. Lúc đầu – khi đào được ngôi mộ mấy trăm năm tuổi rồi xử lí, những đồ vật trong đó khiến bọn họ ngày ngày cảm thấy tự hào và vinh quang, để bọn họ khí huyết sục sôi – ai ai cũng tràn đầy nhiệt tình với những tiết học có liên quan đến "khai quật". Về sau lại hoàn toàn cảm thấy vô vị. Môn học quan trọng, nội dung vừa rộng vừa dài, kiến thức tiếp thu lớn, một tiết học không theo kịp cũng không được giảng lại. Giáo sư lên lớp lại nghiêm khắc, giảng nhanh hơn Chu Mỹ Đích rất nhiều, tính cách còn nghiêm khắc hơn cô Trịnh, sở thích còn biến thái hơn giáo sư Trần lớp Lịch sử, mỗi lần giao bài tập đều khiến người ta muốn mua đậu phụ về đâm đầu mà chết. Sinh viên lớp Khảo cổ đối với môn học này vừa hận vừa oán, mỗi lần lên lớp có cảm giác như bắt trâu trèo cây. Dạy môn này là ông thầy họ Liêu, ngày hè nóng nực nhưng ăn mặc rất chỉn chu, khoan thai bước vào, ung dung chống hai tay lên bàn, ánh mắt lạnh lùng quét một lượt, phía dưới ngay lập tức im lặng, ông thầy bắt đầu giảng bài. Ông thầy rất uyên thâm, hơn nữa trí nhớ cũng kinh người, trước nay đi dạy không cần nhìn sách vẫn có thể thao thao giảng đến đâu đến đâu, đằng ấy vừa mất hồn một cái đã không biết giảng đến đâu rồi. Cho nên mỗi lần đi học tiết ông thầy đều phải tập trung tinh thần toàn lực, nếu ông thầy hỏi mà không đáp được, đằng ấy chắc chắn sẽ rất đau khổ.

Ông thầy vẽ sông suối rất đẹp, ông từng vẽ lên bảng một bức bản đồ Trung Quốc, sau đó có sinh viên in ra so sánh với bản đồ thực tế, không lệch một li, khiến tất cả mọi người sửng sốt không thôi. Ông thầy tầm cỡ này, danh tiếng không hề kém cạnh Chu Mỹ Đích, nhưng tính tình cổ quái, không được sinh viên yêu mến, ông thầy cũng không để bụng, đến dạy học, dạy xong về, không dài dòng. Đám sinh viên có lúc muốn tám chuyện với thầy cũng không biết bắt đầu từ đâu.

Ngày hôm đó, ông thầy dạy xong, nhưng không lập tức rời đi như mọi ngày, ánh mắt của ông xuyên qua đám người phía dưới, sau đó dừng lại trên mặt Chu Sa. Ông thầy không biết người, nhưng biết làn da kia, Chu Mỹ Đích từng nói da trắng nhất là em sinh viên đó. Ông ấy vẫy tay gọi Chu Sa, "Bạn học Tiểu Chu? Em qua đây!"

Chu Sa đang nói chuyện với Chu Tú Mẫn, Chu Tú Mẫn đang vẽ mặt phẳng của lăng mộ, nghe được ngẩng đầu lên nhìn ông thầy sau đó nhìn Chu Sa, Chu Sa lắc đầu biểu thị không biết gì. Chu Sa bước đến, ông thầy cũng không nói gì, chắp tay sau lưng từ từ rời đi, Chu Sa cũng đi theo, mang theo ánh mắt nghi hoặc mà đi theo. Cả đoạn đường ông thầy không lên tiếng, chắp tay sau lưng ung dung đi về phòng làm việc. Cả một đường Chu Sa cũng không lên tiếng đi theo ông ấy đến phòng làm việc. Ông thầy ngồi xuống chỗ của mình hỏi: "Ta nghe Minh Sơ nói em đang tìm tài liệu của 'Bình Xuyên Vương?'" Minh Sơ là tên của Chu Mỹ Đích. Có một số tài liệu ở thư viện và phòng tư liệu nếu không phải chuyên gia sẽ không mượn được, Chu Sa cần tìm những tài liệu đó, cho nên cô đặc biệt đến nhờ vả Chu Mỹ Đích.

Chu Sa gật đầu, "Vâng!"

"Nghe nói em cho rằng vị Công chúa trong ngôi mộ mới được khai quật có khả năng trúng hai loại kịch độc?"

"Vâng!"

"Hai loại nào?"

Chu Sa do dự một lát, "Chu Sa Nhiễm và Tương Tư Dẫn!"

"Em biết hai loại kịch độc này trộn vào nhau tên là gì không?"

"Phụ Nhân Tâm!" (Lòng dạ phụ nữ)

Trên mặt ông thầy không có biểu cảm gì, cũng không nói đúng hay sai, chỉ đẩy một chồng tài liệu cho Chu Sa, nói: "Những tài liệu này em có thể mang đi, đọc xong rồi thì trả tôi."

Chu Sa mang theo chút nghi hoặc nhận lấy, "Cảm ơn giáo sư!" Cô muốn xin phép rời đi, ông thầy đột nhiên lại hỏi: "Bạn học Tiểu Chu, em có nghĩ tới sau này sẽ nghiên cứu chuyên môn về thời đại nào không?"

"Thời Tấn ạ!" Chu Sa không chút do dự nói, ông thầy gật gật đầu nói, "Được rồi! Vậy sau này em làm học trò của tôi đi." Ông thầy này nghiên cứu trọng tâm là thời Tấn. Lời ông ấy nói, không phải trưng cầu ý kiến hay thương lượng, là một loại quyết định. Chu Sa nghĩ nghĩ nói: "Vâng!"



Ông thầy vẫy vẫy tay, để cô rời đi. Sự tình cứ đơn giản như vậy mà quyết định. Sau đó bị cô Trịnh mắng, cái ông già này sao lại âm thầm đào người đi mất rồi? Nham hiểm quá. Ông thầy cười khà khà, ôn hòa nhã nhặn: Đây là duyên phận! Chu Mỹ Đích cũng rất sửng sốt, Liêu Cảnh Hưng (tên ông thầy) nổi tiếng tâm cao khí ngạo, bao nhiêu người muốn bái sư ông ấy cũng không đồng ý, tuy đã lên lớp một thời gian, nhưng ngay cả tên học trò cũng không nhớ, càng không nói tới nhận đồ đệ. Tuy biểu hiện của Chu Sa ưu tú, nhưng cũng không đến nỗi lập tức lọt vào mắt xanh của ông ấy, làm sao đột nhiên muốn nhận Chu Sa làm đệ tử rồi? Ông hỏi ông thầy họ Liêu, ông thầy nói: Con bé đi theo tôi suốt một đoạn đường, tôi không nói, con bé cũng không hỏi, tôi cảm thấy con bé trầm tính ổn định, rất thích. Vừa hay con bé cũng thích thời Tấn, đây không phải định mệnh sao? Chu Mỹ Đích câm nín. Ông thầy này là một kẻ quái gở, tùy tùy tiện tiện thế mà đồng ý rồi, xem ra đúng là duyên phận, nếu không nói không thông.

Sau đó Chu Mỹ Đích hỏi Chu Sa, tại sao lại chọn thời Tấn, Chu Sa nói vì thời Tấn rất thần bí. Chu Mỹ Đích không cảm thấy thế: Thời khác không thần bí sao? Xuyên suốt chiều dài lịch sử, có triều đại nào không thần bí? Chu Sa giải thích: Nhưng em cảm thấy nó thần bí nhất. Chu Mỹ Đích không còn lời nào để nói, tính chủ quan "em cảm thấy" quá mạnh, nói gì cũng đều vô ích, chỉ đành cho qua.

Chu Tú Mẫn cũng hỏi Chu Sa vấn đề tương tự như thế, nhưng nhận được đáp án có chút khác biệt:

"Triều Tấn là triều đại đỉnh cao trong cách sử dụng độc, rất nhiều người chết vì độc, cũng có rất nhiều người vì thế mà được cứu, mình rất muốn mở ra những câu chuyện huyền bí này."

Chu Tú Mẫn kì quái: "Tại sao cậu lại có hứng thú với những thứ này?" Đa phần học khảo cổ đều thích thú những thứ quý giá như đồ bằng vàng bạc, vải gấm, tranh thư pháp hay ngọc bích, nào có ai thích thuốc độc? "Lẽ nào độc nhất chính là trái tim của phụ nữ sao?" Chu Tú Mẫn cường điệu, Chu Sa thật thà nhìn cô ấy, "Cậu biết loại thuốc độc nhất trong các loại độc được gọi là gì không?"

"Gọi là gì?"

"Phụ Nhân Tâm!"

Chu Tú Mẫn ngẩn người, "Lừa mình sao?"

Chu Sa gật đầu, "Ừ! Lừa cậu đó!"

Chu Tú Mẫn đuổi theo đánh cô, Chu Sa cười "hi" tránh đi, hai người đang chơi trò đuổi bắt, Chu Tú Mẫn đâm phải một người. Người bị đâm là một anh chàng rất tuấn tú, da trắng như ngọc, lông mày rậm, dáng vẻ mát mẻ như mùa xuân, lại mang đến cảm giác ấm áp. Hắn mặc chiếc sơ mi trắng, bên ngoài khoác chiếc áo vest, cao ráo, phong độ, Chu Tú Mẫn nhìn tới ngẩn người, đỏ mặt xin lỗi. Chàng trai kia cười khẽ nói không sao, khóe mắt toát lên vẻ tuấn tú phong lưu. Người đi xa rồi, Chu Tú Mẫn vẫn chưa hoàn hồn. Chu Sa nhích tới, "Ôi chao, đây không phải mẫu người cậu thích sao?"

Chu Tú Mẫn đỏ mặt, "Cậu nói lung tung cái gì đấy?"

Chu Sa như cười như không nhìn cô ấy, Chu Tú Mẫn thẹn quá hóa giận làm bộ kiêu ngạo "không thèm quan tâm cậu".

Buổi tối bà nội Chu Tú Mẫn đích thân gọi điện đến bảo Chu Tú Mẫn về nhà ăn cơm, nói có khách quý đến nhà, nói người kia trạc tuổi cô ấy, lại học chung chuyên ngành, mới trở về từ nước ngoài, hai người có thể kết bạn. Trong lòng Chu Tú Mẫn không tình nguyện, đây rõ ràng là có mùi "xem mắt", nhưng cô ấy không dám kháng lệnh, chỉ đành không tình nguyện về nhà. Nhưng ngoài ý muốn gặp được anh đẹp trai mà bản thân mới đụng phải ban ngày. Người đó cũng tỏ ra kinh ngạc, nói, ôi chao, là em à, trùng hợp quá. Bà nội Chu tự mình giới thiệu, hỏi hai đứa quen nhau à?

Anh đẹp trai là cậu ba nhà họ Chu phái Bổn gia, tên thật là Chu Diệu Huy, tên tiếng anh là Chu Paul, học đại học ở Mỹ, chuyên ngành Giám định văn vật, trước đây sống học ở nước ngoài, mãi đến gần đây mới về nước. Hôm nay đến thăm hỏi một người bạn giáo sư ở Đại học Tây Hoa, không ngờ lại đụng phải, quả là duyên phận. Chu Tú Mẫn rất có thiện cảm với vẻ ngoài của hắn, tuy cảm thấy lời lẽ của hắn có chút khoa trương nhưng cũng không phản cảm, nhưng tính cách cô ấy quá kiêu kì, dù cho có thiện cảm cũng luôn bày ra dáng vẻ kiêu ngạo không thèm để tâm. Chu Paul quen tính cách cởi mở hào sảng của mấy em gái ngoại quốc, loại tính cách kiêu kì đặc thù này ngược lại hấp dẫn hắn, rất ân cần với cô ấy. Bà nội Chu Tú Mẫn muốn để bọn họ kết bạn, tự nhiên vui vẻ không thôi. Mẹ Chu Tú Mẫn tuy không thích Chu Tú Mẫn "yêu sớm" nhưng ý của mẹ chồng, bà cũng không thể phản đối, chỉ đành im lặng không tỏ thái độ. Ăn xong cơm tối, Chu Tú Mẫn muốn về nhà, Chu Paul tình nguyện làm tài xế đưa cô ấy về, bà nội Chu đồng ý thay cô ấy, "Đi đi, đi đường cẩn thận!"

Cậu Chu lái chiếc xe mui trần trắng, rất hợp với vẻ ngoài tuấn tú của hắn, hắn cũng coi như là người nói năng thú vị, Chu Tú Mẫn lại có thiện cảm với hắn, cộng thêm cậu Chu ân cần nịnh nọt, trên đường hai người trò chuyện tuy không quá nhiệt tình nhưng cũng khá vui vẻ. Đến khu nhà của Chu Tú Mẫn, Chu Tú Mẫn xuống xe, cậu Chu thoải mái ngồi lên cửa xe cười hỏi: Không mời anh lên nhà ngồi sao?



Chu Tú Mẫn có thiện cảm với hắn, nhưng không tốt đến mức mời một người vừa quen biết đến chơi nhà cô gái trẻ tuổi. Huống hồ trong nhà còn có con gái, lỡ người ta mặc đồ ngủ lộ hai bắp đùi, bản thân đột nhiên dẫn đàn ông về nhà thì có bao nhiêu lúng túng. Chu Tú Mẫn nói, không, tạm biệt. Chu Paul không ôm hi vọng, cười tạm biệt, cảm giác sau này càng thú vị.

Chu Tú Mẫn vui vẻ về nhà, trên đường nhắn tin cho Chu Sa: Đoán xem hôm nay mình gặp ai?

Chu Sa trả lời cô ấy: Ai?

"Người hôm nay mình đụng phải ấy."

Chu Sa trả lời "Khà khà", Chu Tú Mẫn đột nhiên có chút tức giận, "khà khà" là có ý gì? Cô ấy cảm giác Chu Sa đang cười nhạo mình, dường như đang nói: Đây không phải như cậu ước nguyện sao?

Chu Tú Mẫn cảm thấy chẳng qua hắn cũng tạm được mà thôi, cũng không nói thích hắn, Chu Sa làm gì mà "khà khà" cô ấy? Trong lòng Chu Tú Mẫn không thoải mái, không nhắn tin lại nữa, trực tiếp gọi điện thoại qua: Cậu khà khà cái gì?

Chu Sa nói, không có gì, mình không biết nói gì liền khà khà.

Chu Tú Mẫn tức muốn thổ huyết, hung hăng mắng một câu rồi cúp điện thoại, cô ấy càng nghĩ càng oán thán, vốn muốn tìm người ta tâm sự chút chuyện trong lòng, kết quả lại biến thành u uất. Chu Tú Mẫn nghĩ nghĩ, gọi điện thoại cho Chu Thanh Hà: "Thanh Hà, hôm nay tôi gặp được một anh cực kì đẹp trai..." Kết quả lời vừa ra miệng lại cảm thấy chẳng còn chút thú vị chút nào.

Quả nhiên Chu Thanh Hà hưng phấn, đây mới là phản ứng bình thường đúng không? Phản ứng của giày quân đội thối đúng là không hiểu lãng mạn. "Ở đâu ở đâu? Đẹp trai? Đẹp trai thế nào? Có đẹp trai hơn XXX không?" XXX là một minh tinh Hàn Quốc nào đó.

Chu Tú Mẫn đột nhiên mất hứng, "Lừa cậu đó!"

"Mẹ khỉ!" Chu Thanh Hà mắng cô ấy, "Sao thế, đột nhiên gọi điện thoại cho mình, lâu lắm rồi không đi với mình, day dứt rồi?"

Hai người nói đến khi Chu Thanh Hà mở cửa nhà.

Buổi tối Chu Tú Mẫn ngủ, mơ một giấc mơ: Trong mơ cô ấy hẹn hò với Chu Paul. Trong một bầu không khí rất vui vẻ, Chu Paul ôm eo rồi hôn cô ấy, đôi môi mềm mại ấy... Chu Tú Mẫn mở mắt ra, lại thấy khuôn mặt Chu Sa, cô ấy sửng sốt không thôi. Nhưng nụ hôn đó quá ngọt ngào khiến bản thân không nỡ đẩy ra, trong lòng rất giãy giụa, cũng để mặc Chu Sa hôn, sau đó còn đáp lại...

Chu Tú Mẫn tỉnh lại, rất rối bời!