Mọi chuyện đã chuẩn bị xong, chỉ chờ gió đông, bây giờ gió đông cũng đã nổi, chuyện còn lại, chính là làm sao để vào mộ lấy đồ cứu người. Nhưng, từ "nhưng" trong mọi loại cấu trúc ngữ pháp đều biểu thị vấn đề quan trọng, bất luận phía trước có giải thích dài dòng đều đâu, một khi đã nhắc tới "nhưng", có nghĩa là phải lật lại một phen. Không đến mức long trời lở đất, chí ít cũng khác biệt so với ngày nắng ngày mưa. Lúc này cô Trịnh chính là đang phân biệt ngày nắng ngày mưa, ngày nắng chính là biết vị trí của mộ Tần Vương, biết được vị trí trống bỏi có thể cứu người, ngày mưa chính là Chu Kính Thanh, một tay trộm mộ lão luyện như thế thiếu chút nữa cũng mất mạng, quay về cũng trải qua mấy phen lận đận mới có thể giữ lại mạng từ tay Diêm Vương. Cô Trịnh tự nhận học thức không tệ, thủ đoạn cũng có, nhưng cho dù học vấn có cao bằng trời, nơi nguy hiểm thế này cũng chưa chắc có thể chống đỡ hay tìm được đồ. Huống hồ chuyên môn học vấn của cô khác giáo sư Liêu, người ta tốt xấu gì cũng là chuyên gia uy quyền ở lĩnh vực này, thứ cô giỏi nghiên cứu lại không ở phương diện này. Còn thủ đoạn? Thủ đoạn có thể tùy tiện dùng để giải độc không? Đám học trò của cô tuy thông minh xuất chúng, có thể coi là sáng như mặt trăng so với đám bạn cùng trang lứa, nhưng đến cả người có kinh nghiệm như Chu Kính Thanh, lão luyện như thế cũng chào thua, mấy đứa trẻ này có xuống, chẳng phải là đi nộp mạng vô ích? Mấy đứa trẻ này, xa như Giang Viễn Lâu hay Chu Nhạc thì không nói, còn lại hai người, đều là cô và các giáo sư khác tận tâm tận lực bồi dưỡng. Học sinh như Chu Sa, cô tận tâm tận lực không nói, đến các giáo sư khác chuyên gia khác cũng đều bỏ công bỏ sức, đặc biệt là giáo sư Liêu, tự mình "nổi lửa" bồi dưỡng không nói, còn mời những giáo sư khác dạy kèm cho con bé. Cô dám nói, kiến thức Chu Sa học được ít nhất gấp bốn năm lần đám bạn cùng trang lứa, mầm cây tốt như thế, cô có thể, cô dám tùy tiện để chúng vào ngôi mộ kia sao?
Không thể, cô không dám.
Vấn đề lại đến rồi, giống như bộ phim "Giải cứu binh nhì", cho dù bộ phim đó được tán tụng bao nhiêu lần, nhưng thật ra cũng chẳng phải bộ phim hay: Lấy tính mạng của bốn năm người hoặc có thể nhiều hơn, để cứu tính mạng của một người, điều này rốt cuộc có đáng hay không? Lẽ nào sinh mạng của người kia đáng giá hơn? Những người khác mặc định phải làm bia đỡ đạn? Không! Cô khẳng định bất kì học trò nào của cô, đặc biệt là những học trò ưu tú như thế này, tuyệt đối không thể trở thành bia đỡ đạn. Vậy dựa vào cái gì để cứu một người không liên quan, lại phải chuẩn bị bán mạng bất cứ lúc nào? Thậm chí cô không thể khẳng định trăm phần trăm, bên trong có tồn tại trống bỏi hay không. Nếu trăm phần trăm, cô còn có thể cắn răng cắn lợi liều mạng một phen, nhưng ngay cả chắc chắn cũng không thể chắc chắn, làm sao cô có thể tự tiện? Và còn học trò của cô làm sao để tự chủ? Nhưng có một loại mê hoặc, một tia hi vọng bày ra trước mặt, cô lại không thể nào thấy chết không cứu.
Nội tâm cô Trịnh cuồn cuộn suy nghĩ, những kích thích chưa từng có, người đến rồi, cô lại cảm nhận được sách lược sai lầm chưa từng có, chưa quyết định xong bước tiếp theo đã đem người đến, cho dù cô cũng không khẳng định có thể cứu Oa Oa, nhưng cô đã tính toán sai lầm rồi. Lúc đó cô mơ màng muốn đưa người đến rồi mới quyết định bước tiếp theo, nhưng sai rồi, cô nên chắc chắn bước tiếp theo rồi quyết định có đưa người đến hay không mới đúng. Cô có đồ cứu người, cho dù nhà họ Chương thật sự có vứt bỏ Oa Oa không để ý đến, chí ít tới khi bọn họ có đồ cứu người trong tay có thể bàn điều kiện với nhà họ Chương. Lúc đó bọn họ bị tung tích của kiếm Tần Vương, mộ Tần Vương làm vui vẻ đến mất trí, khiến cô đưa ra phán đoán sai lầm. Cho dù cũng không thể nói là hoàn toàn sai lầm, bởi vì bên trong có một số suy nghĩ là đúng. Đương nhiên, những người khác không phản đối cũng là một nguyên nhân, nhưng hoàn toàn là vì cô tự quyết định thành quen, những người khác không dám phản đối. Nhưng sau đây cứu hay không, lại là một vấn đề khó. Bản thân cô muốn cứu, nhưng cân nhắc tình hình là chuyện cô bắt buộc phải làm. Nếu cô có thể hờ hững không quan tâm, cũng không ai nói cô, từ lúc bắt đầu cô cũng chưa từng nói nhất định phải cứu, có thể cứu, cô nghĩ đương nhiên mọi người cũng biết. Nhưng nghĩ đến dáng vẻ mừng rỡ của Oa Oa từ sân bay bước ra nhìn thấy mình, rõ ràng biết không nhất định có thể cứu, Oa Oa vẫn không chút do dự chạy đến, hơn nữa còn bày ra dáng vẻ mừng rỡ khi nhìn thấy cô, cô Trịnh lại mềm lòng. Đó là một loại tâm tình phức tạp. Cho nên sau khi Oa Oa đến, cô cũng không thông báo cho mọi người mà là tỉ mỉ lật lại vấn đề để suy nghĩ, nghĩ ra tất cả các phương án có thể nghĩ đến, nhưng đều cảm thấy không ổn. Trước tiên không cần nhắc đến Chu Sa và Chu Tú Mẫn hai người không có kinh nghiệm phong phú, có ví dụ của Chu Kính Thanh, thế nên cho dù có kinh nghiệm phong phú thì thế nào, lại lấy ví dụ của Chu Kính Thanh, không nói đến việc bên trong cơ quan dày đặc, nguy hiểm khắp nơi, chỉ cần nghĩ đến những loại độc biết tên hoặc còn chưa biết bên trong, ngay đến trình độ bác sĩ hiện đại cùng khoa học kĩ thuật tiên tiến cũng không chắc có thể giải – "không chắc" hay là "không thể" còn chưa chắc chắn – cái này phải làm thế nào đây? Từ sau khi gặp được Oa Oa, cô bắt đầu tỉ mỉ chuyên chú suy nghĩ bước tiếp theo, mới ý thức được hoàn cảnh của bản thân rất khó xử, vô cùng khó xử. Rất ít khi tâm trạng cô xuất hiện cảm xúc rối bời không thể giải quyết, những cảm xúc phức tạp trong lòng có chút hối hận, buồn phiền hối hận vì kích động lỗ mãng của bản thân, cứ thế quấn lấy nhau. Dường như hễ liên quan đến Oa Oa, cô đều mang theo quá nhiều cảm xúc không cần thiết, những cảm xúc không cần thiết này thậm chí còn ảnh hưởng đến phán đoán chuẩn xác của cô. Cho nên mỗi khi nhìn Oa Oa, ánh mắt cô Trịnh đều mang theo một tia thăm dò nghiên cứu, tại sao tôi lại đối đãi với cô ấy như thế? Cho nên Oa Oa lúng túng làm sao, sau đó hoài nghi có phải cô Trịnh ghét bỏ thân phận và dòng máu kì quái của bản thân, rồi tự mình âm thầm buồn bã đau lòng, cho nên mới cho cô tất cả gia tài bảo bối của mình, hi vọng cô yêu thích, sẽ không ghét bỏ bản thân nữa. Mang theo chút tự ti, mang theo cả van nài. Cho dù trước khi cô ấy rời đi đã nghĩ thật kĩ, cho dù trước nay cô ấy đưa tay ra là có cơm ăn, nhưng nhân tình thế thái, Oa Oa hiểu được. Cho nên cô Trịnh lại mềm lòng, đứa trẻ đáng thương, đáng yêu như vậy, làm sao có thể thấy chết không cứu?
Cô giãy giụa suy nghĩ, nên khi nghe thấy âm thanh vội vàng muốn xuất phát của Chu Sa, cô không lập tức đáp ứng, trầm ngâm rất lâu, cũng chỉ bình thản nói: "Em về trước đi."
"Giáo sư..." Chu Sa có chút không khẳng định nhìn cô, dường như không hiểu tại sao cô còn chần chừ.
"Đợi tôi nghĩ lại đã." Cô Trịnh biết Chu Sa vội cứu người, nhưng cô là giáo viên của em ấy, em ấy là học trò của cô, cô không thể dễ dàng để tính mạng của bọn họ nguy hiểm, cho dù có đi, cũng phải nghĩ ra kế sách vẹn toàn, cho dù không thể vẹn toàn, cũng phải an toàn.
Chu Sa mở miệng muốn nói gì đó, rồi lại thôi, cuối cùng khẽ nói: "Giáo sư, chúng ta không có nhiều thời gian. Cô phải nhanh chóng quyết định. Em đi chuẩn bị đây ạ."
Cô Trịnh khẽ gật đầu, "Ừm!"
Chu Sa nhìn cô, rồi lại như có như không nhìn một cái về căn phòng Oa Oa đang ở, chào hỏi cô Trịnh rồi rời đi. Cô Trịnh gõ cửa phòng tỏ ý muốn đi vào. Oa Oa đã mặc xong quần áo, nghiêm chỉnh ngồi trên giường, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, có chút giật mình, nhìn cô Trịnh đi vào, khẽ cười rồi gọi lên, "Giáo sư..."
Từ nhỏ Oa Oa đã sống ở nơi tối tăm, đôi tai mẫn cảm hơn người bình thường rất nhiều, cuộc đối thoại ở ngoài cửa ban nãy của bọn họ, đương nhiên cô ấy nghe rất rõ ràng. Cô ấy cũng không biết chuyện trống bỏi, càng không biết bọn họ muốn đến nơi nguy hiểm lấy thứ đó ra cứu mình, chỉ biết "xuất phát" của bọn họ là đi nơi nào đó khảo cổ hoặc có chuyện gấp khác. Lại bởi vì bản thân nên cô Trịnh mới kéo dài thời gian, mà Chu Sa nhắc nhở cô Trịnh thời gian không còn nhiều, phải nhanh chóng "xuất phát". Nhưng Oa Oa không biết được rằng bọn họ vì đến nơi nguy hiểm để cứu mình mà cô Trịnh mới cần "nghĩ lại" vấn đề an toàn, nên cô ấy nghĩ nghĩ, nhẹ nhàng nói: "Giáo sư. Cảm ơn cô. Cô mau đi làm việc đi, em... em có thể chăm sóc tốt bản thân."
Cô Trịnh vốn muốn cười cho qua chuyện với câu nói của Oa Oa, tâm tư đột nhiên lại chuyển biến theo một phương hướng khác: "Em chăm sóc tốt cho bản thân thế nào? Em biết nấu cơm không?"
Oa Oa lắc đầu, từ nhỏ cô ấy đã có người chăm sóc, đâu cần thiết phải làm những chuyện này?
"Biết làm việc nhà không?"
Lại lắc đầu.
"Biết kiếm tiền không?"
Lại lắc đầu. Kiếm tiền? Thứ Oa Oa biết, đều là thứ được tính toán bằng "lợi ích", tiền là một khái niệm rất mơ hồ.
"Em xem, em không biết nấu cơm, không biết làm việc nhà, không biết kiếm tiền, bị bệnh còn đau đớn, thậm chí không đứng lên được, ngay cả năng lực độc lập cơ bản cũng không có, làm thế nào để chăm sóc bản thân đây?"
Khuôn mặt Oa Oa vốn đã trắng bệch, đã không còn cách nào trắng hơn nữa, cô ấy cảm thấy đau đớn kịch liệt, loại đau đớn này như thế móc ra cả trái tim cô ấy. Oa Oa khó chịu không thôi, nhưng cô ấy biết nếu khóc lúc này, chính là biểu hiện cho sự yếu đuối, là loại cúi đầu ô nhục. Tưởng tượng vốn đẹp đẽ, nhưng hiện thực luôn tàn khốc.
Cô Trịnh lấy roi quật người đủ rồi, lại đút kẹo đường cho người, "Cho nên, trước khi em có thể độc lập, đừng nói cái gì mà làm phiền tôi, để tôi chăm sóc em cho tốt, em là do tôi "nhặt" về, tôi có nghĩa vụ chăm sóc cho em thật tốt."
Những giọt nước mắt sắp trào ra của Oa Oa "xịt" một cái thu về, nhìn cô Trịnh chấn động, không biết làm sao. Hối hận. Cô ấy vừa nghi ngờ quyết định chạy trốn của bản thân, nghi ngờ lòng tốt của người khác, Oa Oa hối hận muốn đánh bản thân. Cô Trịnh không thích nhìn người khác thảm thương, khiến tế bào ngược đãi không nhịn được phát tác, nhưng cô lại đưa tay ra dịu dàng lau đi những giọt nước mắt trên khóe mắt Oa Oa, khẽ nói: "Đừng nghĩ lung tung, ngoan ngoãn ở đây, những chuyện khác tôi tự khắc có cách giải quyết. Biết chưa?
Oa Oa không biết, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu, lại nghĩ đến cô từng nói "trẻ ngoan nên nói nhiều", đáp lại: "Vâng!"
Cô Trịnh nhìn thấy dáng vẻ đáng yêu của cô, vô thức cười khẽ, đứa trẻ đáng yêu như thế, nếu thật sự cứ thế mà chết đi thì thật đáng tiếc.
Đáng yêu thì đáng yêu, nhưng không thể bù đắp cho hiện thực. An ủi Oa Oa xong, cô Trịnh lại tìm giáo sư Liêu bàn bạc. Cô thành thật đem suy nghĩ của bản thân nói cho giáo sư, hỏi ý kiến của ông. Bữa cơm lần trước, cô vốn muốn hỏi ý ông, kết quả nhắc đến kiếm Tần Vương, Đàm Thi, chủ đề liền lệch lạc, cô cũng mơ màng quên mất.
Sự bình tĩnh của Liêu Cảnh Hưng nằm ngoài dự đoán của cô, những ngón tay mảnh khảnh già nua nhưng vô cùng sạch sẽ đặt lên bàn gõ nhịp, hiển nhiên là đang suy nghĩ những lời của cô, cô nhìn những ngón tay của ông ấy nhè nhẹ rơi xuống, rất lâu, giáo sư mới mở miệng, "Suy nghĩ của em không phải không có đạo lí, nhưng người cũng không thể không cứu. 'Đàm Thi' cũng là một... một sinh mạng..." Dưới ánh mắt hung hăng độc ác của cô Trịnh, giáo sư Liêu phải giả dối biến "cổ vật" không có sinh mạng thành vật thể có sinh mạng: Một sinh mạng...
Cô Trịnh:... Ông già này!
"Không phải cái cậu tên Hổ Tử cũng bình an vô sự trở ra sao?" Ông biểu thị, "Chúng ta làm khảo cổ, không chỉ nghiên cứu học vấn, thủ đoạn, kĩ thuật, còn có may mắn. Có lúc, may mắn thậm chí còn vượt xa cả học vấn thủ đoạn kĩ thuật. Bốn người đó, dù học vấn thủ đoạn kĩ thuật có thiếu một chút, nhưng bởi vì chúng còn trẻ, cũng không thiếu người may mắn. Giống như Chu Tú Mẫn, người khác trúng độc, không phải tàn tật nằm liệt, thì là mất cái mạng, con bé lại không có chuyện gì, còn càng ngày càng khỏe, chính là may mắn. Để rèn luyện cho sư tử con, sư tử đã vứt nó xuống vách núi, ta không làm được thủ đoạn đó, nhưng để mấy đứa nói xuống huyệt mộ nguy hiểm một chút, vẫn có thể. Vấn đề này, em lại quá mềm yếu rồi."
Cô Trịnh trợn mắt nhìn ông, cái gì là mềm yếu, lão già này nói thật uyển chuyển, trực tiếp nói "phụ nữ nhân từ" có phải hơn không, còn mềm yếu... lão già này nói khách sáo như thế, chắc chắn có âm mưu. Quả nhiên, giáo sư Liêu nói xong đột ngột chuyển chủ đề, "Em suy nghĩ đến chuyện xuống mộ, vậy thì là... cái kia đến rồi?" Ánh mắt phát sáng, phát sáng, phát sáng...
Cô Trịnh lạnh lùng, bé con xinh đẹp nhìn cô như thế cô rất hưởng thụ, lão già này... buồn nôn quá. "Cũng không phải khỉ trong vườn bách thú, từ chối tham quan, tham gia, cảm ơn!" Cô không khách sáo nói ra lời từ chối giáo sư Liêu muốn gặp "Đàm Thi", giáo sư làm mặt tức giận "sao con người em lại như thế chứ?" Sau đó lại nhìn cô, nhỏ giọng van nài: "Tiểu Trịnh, chúng ta chỉ đơn giản gặp nhau thôi."
Cô Trịnh nhướng mày, "Ồ?" Kéo dài âm, "Lẽ nào còn có 'đặc biệt' gặp?"
Giáo sư xoa xoa mũi, "Cái này thì không, ta chỉ muốn gặp thôi mà."
"Hơn nữa, em nói nhiều như thế, rốt cuộc là suy nghĩ thế nào? Đi, hay là không đi?" Nhìn ánh mắt của giáo sư lại phát sáng, cô quả quyết cắt ngang, "Không phải gồm thầy, đừng nghĩ nữa."
Giáo sư Liêu:...
"Loại độc đó rất nguy hiểm, cẩn thận chút là có thể giải quyết, trước đây ta cử bạn học Tiểu Chu đi nghiên cứu dược lí dược tính, lúc này có thể dùng được, ngược lại là kĩ thuật độn giáp... Ta có một người bạn nghiên cứu không chính thống, chỉ là không tiện để quá nhiều người biết, lão lại là người không giữ mồm..." Giáo sư trầm ngâm: "Em đừng nói ta có đi hay không, ta nghĩ trong lòng em nhất định cũng muốn đi như ta, chính là có rất nhiều vấn đề không biết giải quyết thế nào, không bằng chúng ta gọi mấy đứa đến, xem ý của chúng thế nào. Người trẻ, có thể sẽ nghĩ khác."
Cô Trịnh cũng có suy nghĩ giống ông, liền nghe theo lời giáo sư, gọi mọi người cùng đến. Trường học quá lộ liễu, nên hẹn nhau ở một phòng trà trong trung tâm thành phố. Giáo sư Liêu cũng đến. Lúc cô Trịnh gọi điện thoại, Chu Sa đang đi quanh các hiệu thuốc ở trung tâm thành phố, mua rất nhiều loại thuốc, là người cuối cùng đến nơi. Khi Chu Sa đến, những người khác đã đến được một lúc, đang nói chuyện, nhìn thấy cô xách túi lớn mang vào, còn tỏa ra mùi thuốc, Giang Viễn Lâu hỏi, "Chu Sa, mua cái gì thế?"
"Thuốc ạ!"
"Bị bệnh à?" Giang Viễn Lâu ngẩn ra, nhìn sắc mặt Chu Sa, vẫn tốt mà, hơn nữa lúc này bị bệnh kì thì thật kì quái.
"Để chúng ta dùng ạ."
"Cút!" Béo phỉ nhổ, "Anh đây sức khỏe cường tráng lắm." Béo còn chụp mấy bức ảnh khoe cơ bắp giống mấy anh chàng vận động viên thể hình.
Chu Tú Mẫn biết tài năng của Chu Sa, trợn mắt với Béo, "Được rồi, đừng quấy. Nghe cậu ấy nói đã."
Béo ngây người sau đó buồn bực, không nhìn thấy khóe miệng Chu Tú Mẫn động đậy, hắn còn tưởng cô Trịnh lên tiếng, giọng điệu uy nghiêm nồng nàn của "cô Trịnh" này là thế nào đây? Cuối cùng cũng đạt đến "cảnh giới" chân truyền của giáo sư Trịnh rồi sao? Ngao!
Chu Sa ngồi xuống, bởi vì trời nóng lại chạy qua chạy lại, trên mặt đỏ ửng, đặc biệt mê người, Chu Tú Mẫn đưa một tờ giấy cho Chu Sa lau mồ hôi, Chu Sa nói cảm ơn, sau khi chào hỏi hai vị giáo sư cùng hai vị đàn anh mới nói rõ mục đích mua thuốc, "Chúng ta cần nhanh chóng lấy được trống bỏi, độc của cô Chương đã rất nghiêm trọng rồi, có lẽ không vượt quá một tuần nữa sẽ xâm nhập vào nội tạng, lúc đó, có muốn cứu cũng khó. Nhưng ngôi mộ này vô cùng nguy hiểm, cho nên em muốn chuẩn bị trước..."
Cô Trịnh gật đầu, "Có tác dụng?"
Giáo sư Liêu kiêu ngạo lại vênh váo nhìn đệ tử đắc ý nhất của mình, trong lòng ngập tràn tự hào: Quả nhiên ánh mắt mình quá tốt.
Cô Trịnh nào có không hiểu tâm tư của ông, nhưng lúc này cũng không muốn phỉ nhổ.
"Chú Hổ Tử có thể bình an ra ngoài, vậy có thể ngôi mộ này cần phải chạm vào cơ quan, nhưng không phải chỗ nào cũng có, chúng ta cẩn thận một chút, lại có dự phòng, chắc chắn an toàn hơn, cho nên em mới nghĩ cách, em cho rằng có tác dụng." Chu Sa đem suy nghĩ đơn giản của mình nói ra, giáo sư Liêu cũng đỡ lời: "Bạn học Tiểu Chu đã cùng một giáo sư dược học nổi tiếng nghiên cứu kiến thức ở phương diện này, nên mọi người có thể tin tưởng em ấy..." Nhưng không biết mọi người ở đây chẳng ai nghi ngờ, Chu Tú Mẫn và Béo không phải nói, là tự bản thân trải nghiệm, tuy Giang Viễn Lâu và cô Trịnh chưa từng đích thân trải nghiệm, nhưng cũng tận mắt chứng kiến. Cô Trịnh cảm nhận càng sâu sắc, cô tận mắt chứng kiến Chu Sa gặp nguy không hoảng cứu Chu Nhạc ở mộ Tướng quân trong khi tất cả mọi người còn đang sửng sốt không kịp phản ứng. Loại gặp nguy không hoảng này khiến cô Trịnh oán thán không biết bao nhiêu lần: Học trò tốt thế này sao lại để người ta cướp đi rồi. Còn có vùng đất địa thế Thanh Dương...
Cho nên với Chu Sa, không có giáo sư Liêu đỡ lời, mọi người cũng lựa chọn không chút do dự tin tưởng.
Duy nhất là, Chu Tú Mẫn bị cách xưng hô "chú Hổ Tử"... làm choáng váng.
Thế là, cô Trịnh đem tất cả mọi vấn đề khó khăn bày ra trước mặt mọi người: Thuốc độc, nguy hiểm, cơ quan, khả năng tử vong. Cô Trịnh nhìn khuôn mặt tuấn tú trẻ tuổi trước mặt, hiếm thấy cảm thán: "Tôi đem tất cả vấn đề nói rõ ràng với các em, đây là chuyện vô cùng nguy hiểm, theo lí mà nói, tôi không nên giao quyền lựa chọn cho các em, nhưng tôi cũng lực bất tòng tâm, cho nên tôi chỉ có thể để các em tự lựa chọn. Các em tự mình chọn đi hay ở. Đây không phải là chuyện đùa, không cần lòng dũng cảm vô dụng."
Mọi người nhìn nhau, Chu Sa thay mặt mọi người biểu quyết, "Giáo sư, chúng em đi, chúng em không sợ!"
"Tôi biết các em còn trẻ, to gan, có dũng khí, nhưng tôi nhắc nhở các em, lựa chọn của các em, có thể là đúng, cũng có thể là sai, thậm chí có thể có một sự thật tàn nhẫn hơn, bên trong không nhất định có thứ chúng ta cần tìm. Các em có thể chịu được đả kích tàn khốc như vậy không?" Cô Trịnh đã ngầm đoán được đáp án, bọn họ không phải người yếu đuối nhát gan, hơn nữa, ngoài Chu Tú Mẫn, mọi người đều có trái tim chính nghĩa mạnh mẽ, mà Chu Tú Mẫn, trước giờ đều thuận theo Chu Sa...
Điểm này, cô Trịnh lại không biết bản thân chỉ đoán đúng một nửa. Chu Tú Mẫn thuận theo Chu Sa, không sai, còn có một nguyên nhân khác: Trong lòng Chu Tú Mẫn có một loại trách nhiệm với Oa Oa, cho dù đối với Chu Tú Mẫn đây là chuyện nực cười hiếm thấy, nhưng dường như thật sự là như thế. Không nói đến chuyện giao dịch phương thuốc rắc rối kia, nhưng Oa Oa quả thật đã cứu anh trai cô ấy mới khiến sức khỏe tồi tệ hơn, cho dù trước sau gì Oa Oa cũng "tồi tệ", nhưng có lẽ thời gian sẽ không giống nhau. Hơn nữa, bên trong còn mang theo một loại cảm xúc càng phức tạp hơn: Oa Oa và Chu Sa là cùng một loại người, chỉ là đối tượng cứu giúp khác nhau mà thôi, Oa Oa cứu anh trai cô ấy, Chu Sa cứu cô ấy. Hôm đó tận mắt nhìn thấy Oa Oa tự mình cắt cổ tay cho máu chảy vào bát thuốc, Chu Tú Mẫn còn nhớ rõ, có lúc, khuôn mặt trắng bệch của Oa Oa bỗng biến thành Chu Sa. Chu Sa khi đó cũng từng làm như thế với Chu Tú Mẫn, chính là để cứu cô ấy, từng nhát lại từng nhát cắt cổ tay mình, còn nhẫn nhịn chịu đựng những lời trách móc mắng mỏ của bản thân. Chu Tú Mẫn nghĩ lại mà đau lòng. Cho nên, nếu có cơ hội làm gì đó để giảm bớt áy náy trong lòng, giảm đi cảm giác tội lỗi, Chu Tú Mẫn vô cùng tán thành, vừa là lòng tốt có thể cứu mạng Oa Oa, còn có thể bù đắp cho sai lầm của bản thân.
"Không thử thì sẽ không biết ạ." Giang Viễn Lâu kiên định nói, "Giáo sư, chúng em hiểu tâm ý của cô, chúng em không phải trẻ con, chúng em sẽ chịu trách nhiệm với suy nghĩ hành động và quyết định của bản thân. Giáo sư, chúng em đi, cho dù không vì cứu người, chỉ là vì cơ hội bày ra trước mắt, chúng em cũng không muốn bỏ qua."
"Giáo sư, vậy quyết định thế nhé." Béo giống như làm tổng kết, lại nhìn sang Chu Sa, "Chúng ta phải chuẩn bị gì đây?"
Cô Trịnh nhìn giáo sư Liêu, sư tử vứt con sao? Giáo sư khẽ gật đầu. Cô Trịnh nhắm mắt, giống như đang chứng kiến đám học trò của mình đang mò mẫm trong ngôi mộ tối tăm, cô có chút không biết làm sao: "Được, vậy... quyết định thế đi."