Chú Ơi! Lên Giường Nào

Chú Ơi, Lên Giường Nào! - Chương 93: King& Queen




Tôi cười khổ, chậm rãi đứng dậy, bước từng bước về phía bàn trang điểm.







Nhìn tôi lúc này xem, đầu bù tóc rối, mắt mũi sưng vù, như thế này thì làm sao có thể đứng trước mặt anh được chứ?







Tôi vội vàng gạt nước mắt của mình, tôi phải vực dậy tinh thần vào lúc này, xuất hiện trước mặt anh với hình ảnh đẹp đẽ nhất.







Rồi sau đó... tôi sẽ kể về chuyện mà mình đã trải qua.







Đúng thế! Tôi không được yếu đuối, không được cho phép mình dựa vào anh.







Tôi sẽ đứng dậy theo cách của tôi!







Tôi ngay lập tức lấy điện thoại trên giường, gọi cái Trang đến, thợ trang điểm tôi hẹn lúc chiều không gọi được cho tôi chắc là đã hủy lịch hẹn rồi.







Người duy nhất cứu được tôi ngay lúc này chính là Trang!







Trang là tín đồ thời trang, cũng là tín đồ mê làm đẹp, hồi trước nó đã học một khóa trang điểm chuyên nghiệp, kiến thức về làm đẹp của nó cũng vô vàn, thế nên bây giờ tôi đành phải chữa cháy bằng cách gọi nó.







Trang nghe điện, thấy tôi nhờ nó thì nó đồng ý luôn không vấn đề gì. Có lẽ mọi người vẫn không hề biết chuyện xảy ra trước đó với tôi, chắc mọi người tưởng là tôi bận đi chuẩn bị cho cuộc thi nên biến mất cũng không có ai để ý.









Tôi thở dài, lấy ra bộ váy và đôi giày mà anh đã chuẩn bị, tranh thủ đi gội đầu tắm rửa tút tát lại nhan sắc của mình.







Tôi làm rất nhanh và gọn, lúc bước ra cũng là lúc con Trang đến nhà, cầm theo một cái cốp trang điểm to đùng.







"Này này, tao nhìn thấy Vũ ở dưới nhà đấy... Có chuyện gì... "







Vừa thấy tôi bước ra, con Trang liền hoảng hốt đổi sang câu khác:







"Sao mặt mũi mày sưng húp thế kia? "







Tôi ngồi xuống cái ghế trước bàn trang điểm, tự ngắm mình thấy mắt vẫn còn hơi sưng.







"Chết thật, giờ phải làm sao? Bây giờ đã 7 giờ rồi. "







"Cái đệt, mày đi đâu suốt cả chiều thế? "







Tôi không trả lời Trang mà nhìn lên đồng hồ, trong lòng hơi rối loạn. Cái tôi lo lắng lúc này là tôi sợ không kịp tới cuộc thi mất.







Phải làm sao đây... phải làm sao đây?







Nếu như này, sẽ không kịp mất!







Tôi đành lấy điện thoại, gọi cho Vũ.








"Vũ à, tôi sẽ vẫn dự thi cuộc thi này, cậu... giúp tôi được không? "







Vũ im lặng vài giây, có lẽ cậu ấy bất ngờ trước quyết định của tôi.







"Được, cứ chuẩn bị đi, mọi việc để tôi lo.







"Cảm ơn Vũ. "







Trang thấy tôi nói chuyện với Vũ thì đơ ra vài phút.







Tôi nhoẻn miệng cười rồi cúp máy điện thoại, cảm giác như cả cơ thể được truyền vào một sinh lực dồi dào, tôi hất hàm nhìn con Trang.







"Mày có bao nhiêu tài nghệ, trổ hết ra đây. "









"Oke con dê. Cứ tin tưởng tao. "







Con Trang sắn tay áo lên, bắt đầu nhập cuộc.







Vì thời gian có hạn nên chúng tôi bắt buộc chỉ làm tất cả trong vòng một tiếng rưỡi, thời gian tuy gấp nhưng chúng tôi vẫn cố hoàn thiện nó nhanh nhất có thể.







Xong xuôi, tôi nhìn vào trước gương, mái tóc thuôn dài thường ngày đã được thay thế bằng những lọn tóc xoăn bồng bềnh, cặp mắt to tròn, sống mũi thon nhỏ, đôi môi anh đào chúm chím.







Nhìn trong gương mà tôi hơi giật mình, cứ như không phải là tôi vậy.







"Xinh, công nhận. Như này mà không đạt giải nữa thì tao nghỉ học! "







Lời con Trang nói khiến tôi bật cười. Nó không phải là người hay tò mò về chuyện của tôi, nếu tôi không muốn nói, nó cũng không muốn nhắc tới.







Thế rồi, Trang giúp tôi mặc bộ váy, vì đây là bộ đầm dạ hội đắt tiền nên cách mặc vào cũng khó, phải mất mười lăm phút chúng tôi mới mặc xong được bộ đồ này. Cuối cùng cũng xong, tôi xỏ giày cao gót vào rồi đi xuống dưới nhà.







Trang và tôi cùng bước xuống, khi tôi bước xuống bậc cầu thang cuối cùng, tôi thấy ánh mắt Vũ sững lại, cả gương mặt tuấn tú dán chặt vào cơ thể tôi. Đây là lần đầu tiên tôi thấy cậu ấy như người mất hồn như thế.







Thế nhưng, ngay khi ánh mắt của cậu ấy chạm vào sợi dây chuyền của tôi, đôi đồng tử đen láy hơi co giật lại, ngay sau đó, ánh mắt của Vũ toát ra vài tia u tối.







"Ôi! Con gái mẹ hôm nay xinh thế. Không nhận ra đây là công chúa nhà nào. "







Tôi tủm tỉm nhìn mẹ đang cười.







Mẹ tiến tới, chỉnh cho tôi một vài lọn tóc rối, mẹ biết hôm nay tôi có tham dự cuộc thi ở trường.







"Chúc con may mắn nhé, con yêu, đi đi không muộn. "








"Vâng. "







Lúc này, Vũ đã thu lại đôi mắt thâm tình của mình, cậu khôi phục vẻ lạnh lùng thường ngày, thấy tôi tiến lại gần. Vũ quay sang nói lời chào với mẹ tôi.







"Cháu xin phép bác, cháu đưa Vy tới trường. "







"Ừ, cháu đi đi. Lát nữa bác và bác trai sẽ tới xem. "







Tôi không biết Vũ đã nói gì với mẹ tôi, nhưng có vẻ cậu ấy được lòng mẹ tôi, thấy mẹ tôi phấn chấn hẳn so với vừa nãy.









Vũ đèo tôi tới trường, vì trường tôi gần nên chẳng mất bao lâu đã tới, bây giờ đã là 8 giờ 40 phút lòng tôi nóng như lửa đốt. Lại cảm thấy có phần trách mình, vì mình mà chương trình phải lùi lại tới tận 40 phút







Lúc này, điện thoại tôi reo chuông, tôi nhìn thấy số anh, lập tức bắt máy.







"Chương trình bị lùi lại, anh chưa thấy em, có chuyện gì xảy ra sao? "







Tôi có phần hốt hoảng, nhưng ngay lập tức lấy lại bình tĩnh. Thật khó để nói dối anh vào lúc này.







"Không sao ạ, chỉ là... em gặp rắc rối với thợ trang điểm một chút. Anh đừng lo. Em đến trường rồi. "







"Ừ được rồi, mong được thấy em. "- Anh dịu dàng đáp lại.







"Yêu anh. "







Tôi cúp máy rồi nhanh chóng đi cùng Vũ vào sau cánh gà, tới nơi, mọi người ai ai cũng méo xệch nhìn tôi khiến lòng tôi như bị một tảng đá đè lên.







"Các em làm gì mà lâu thế, chúng tôi phải đợi các em mãi đấy. "







Tôi không biết Vũ đã nói gì, nhưng lời nói của một người bình thường không thể nào khiến chương trình lớn của trường tạm hoãn được.







Nghĩ tới lời con Trang từng nói. Tôi nghi ngờ... Vũ không phải là người "bình thường".







Nhìn thấy Vũ bước vào, mặt cô giáo dạy nhảy liền tỏ ra niềm nở, khác hẳn với bộ dạng cau có vừa nãy.







"À, được rồi, tới phần trình diễn của em rồi, các em mau bước ra đi. "







Lúc này, tôi có nhiều tâm trạng khác nhau, nhưng cảm giác rõ nhất vẫn là hồi hộp, tôi chưa từng xuất hiện trên sân khấu ở nơi đông người, cảm giác nhiều cặp mắt chĩa về mình, tim tôi đập nhanh như muốn sổ ra khỏi lồng ngực.







Ngay lập tức, Vũ tiến tới, nắm tay tôi thật chặt như truyền cho tôi một nguồn động lực lớn.







"Không sao, tôi ở đây. "