Câu nói của Vũ như một làn gió lạnh quét qua sống lưng tôi... Cái bộ môn này thực sự nguy hiểm, mà không, phải gọi là quá mức nguy hiểm mới đúng! Lần sau tôi nhất định sẽ không đi cùng người con trai này nữa. Tôi chắp tay trước ngực, trong lòng thầm khẩn cầu ông bà tổ tiên hôm nay phù hộ cho mình bình an vô sự.
Chạy được một đoạn, tôi quay đầu nhìn ra đằng sau thấy cảnh sát giao thông từ bao giờ đã mất dạng, tôi lại tiếp tục ngẩng đầu lên nhìn cái đồng hồ vận tốc trước xe của Vũ... Bây giờ đã là 140km/h rồi...
Ôi má ơi! Tôi đành xuống giọng khẩn cầu Vũ.
"Vũ ơi, cậu có thể giảm tốc độ xuống được không? Răng môi của tớ trở nên lẫn lộn mất rồi. "
Qua gương chiếu hậu, tôi thấy khóe môi của Vũ hơi nhếch lên, sau đó... cậu ấy giảm tốc độ xuống còn 120km/h, rồi dần dần xuống 100km/h.
Tốc độ được giảm, gió lùa qua tóc tôi và len lỏi chui vào cơ thể tôi. Vừa nãy vì Vũ đi quá nhanh nên tôi không cảm nhận được gì. Bây giờ thì khác hoàn toàn, tôi có thể ngắm trọn vẹn cảnh Hà Nội về đêm. Chúng tôi đang đi lên phố, ánh đèn đường ấm áp kết hợp với dải đèn kết thành hoa văn muôn sắc rất đẹp mắt. Tôi bỗng cảm thấy thoải mái và lòng nhẹ bẫng, những thứ này tôi không được thấy nếu ngồi trên xe oto.
Nếu được chọn giữa ngồi xe oto và xe máy thì chắc là tôi sẽ chọn xe máy hơn.
Mải ngắm cảnh, tôi quên mất nói cho Vũ biết địa chỉ nhà mình... Mà sao cậu ấy lại dẫn tôi lên phố nhỉ? Nghĩ vậy, tôi hơi giật mình mà nhắc khéo Vũ.
"À này, nhà tớ ở gần Royal City ấy... "
"Đi gắp thú bông không? "- Vũ lờ câu hỏi của tôi mà nói.
Nghe tới hai từ "thú bông" là mắt tôi sáng quắc cả lên, tôi gật đầu lìa lịa.
"Đi, đi chứ. "
Loading...
Thế là Vũ đưa tôi tới một tới một cửa hàng gắp thú trên phố, nhìn vào trong, gấu bông được xếp đầy thùng khiến lòng tôi rạo rực. Tôi đã xem nhiều video trên mạng về gắp thú rồi nhưng vẫn chưa có thời gian đi, hôm nay mới có dịp, tôi phải thử mới được.
Vũ tắt máy xuống xe, tôi liền lao vào trong như một con thiêu thân, không do dự, tôi rút luôn tờ 500 ra mua xu, nhìn mọi người gắp được thú tôi cảm thấy thèm thuồng.
Tôi hồi hộp ngồi xuống ghế, điều trình cần gạt. Nhưng mà... gắp mãi, gắp mãi cũng không được, cái trục của nó hình như cứ gắp được đầu con gấu là lại mất lực nhả ra... Ức không chịu được.
Tôi gắp hết 100k tiền xu mà vẫn không gắp được con nào, thấy tôi tiu nghỉu, Vũ như một anh hùng ra tay.
"Để tôi gắp cho, ngồi sang bên cạnh đi. "
Tôi dán mắt vào chiếc cần gạt trên tay Vũ, cậu ấy bắt đầu xếp những con gấu thành tường, di chuyển rất điêu luyện. Thế rồi, một con gấu chui tọt lỗ sau đó là hai con, ba con...
Chẳng mấy chốc, bàn tay của tôi ôm gấu không còn xuể nữa, tôi đành vỗ vai Vũ.
"Thôi đủ rồi, tớ ôm không hết đây này. "
Vũ vẫn chăm chăm cầm cái cần gạt trên tay, những người khác bắt đầu vì tò mò mà vây quanh cậu ấy, có người còn rút điện thoại ra chụp ảnh.
"Thích con gấu xanh to to trên đầu không? "
Tôi lập tức ngẩng đầu lên, nhất thời đôi tay buông thõng khiến gấu nhỏ rơi hết xuống. Không kìm được, tôi trả lời thành thật.
"Thích. "
"Thế đợi đi. "
Trong lòng tôi không ngừng nhảy múa, trái tim đập liên hồi, tôi ngồi bên cạnh Vũ, chỉ nhìn hành động gắp gấu của cậu ấy.
Sao lại có một người đẹp trai và tốt bụng như thế này nhỉ? Tim loạn nhịp mất rồi...
Sau hai tiếng, chúng tôi đã gắp được 40 con gấu, nhưng vì 100 con mới được đổi thành con gấu to đó, mà chúng tôi lại không thể ở đây quá lâu. Thế nên Vũ đã rút ví mình mua luôn cho tôi con gấu to đó, hình như nó có tên là Ton Ton.
Tôi ôm con gấu xanh biển to đùng mà vui vẻ, Vũ lại tiếp tục đèo tôi đi tới một nơi khác, tôi nhìn đồng hồ đã tám giờ rồi, tôi khẽ nói với Vũ.
"Tớ phải về trước 9 giờ. "
"Ừ, tôi không ăn thịt cậu đâu. "
Một câu nói của Vũ khiến tôi đỏ mặt, tôi đành áp cái má vào con gấu to to xinh xinh trong lòng. Dĩ nhiên là... tôi tin cậu ấy không có ý xấu với mình rồi.
Vũ! Cậu ấy tốt thật.
Vũ đưa tôi lên cầu Long biên, trên đường cậu ấy có mua cho tôi một hộp pizza, nước ngọt và chút bia hoa quả nhẹ.
Trên cầu Long Biên, gió thổi rất mạnh, gió khiến tóc tôi bay loạn xạ, dù cố gắng vén bao nhiêu lần nhưng nó vẫn bay lòa xòa che phủ một nửa bên mặt tôi.
Tôi và Vũ đứng ở trên cầu, tay đặt trên thành cầu, trong lòng hai người đều tràn đầy một bụng tâm sự.
Vũ mở nắp chai bia rồi tu ừng ực một hơi hết nửa chai.
Bấy giờ, tôi mới thấy, đôi mắt của Vũ rất đẹp, nó vừa hẹp vừa dài, nhưng lại ẩn chứa bên trong một nỗi buồn sâu thẳm. Tôi chưa từng thấy cậu ấy như thế, bình thường cậu ấy vốn lạnh lẽo không nghĩ cậu ấy lại có một gương mặt buồn tới thế. Chẳng hiểu sao nhìn cậu ấy mà trong lòng tôi cũng buồn theo.
Không gian trùng xuống, tôi không nói gì nữa mà chỉ nhìn Vũ, cậu ấy sau khi uống hết một chai bia liền rút từ túi ra một hộp thuốc lá, châm lửa hút.
Làn khói mỏng bay xung quanh gương mặt vừa đẹp lại vừa buồn. Tôi không kìm được mà cứ nhìn cậu ấy mãi không thôi. Dường như cậu ấy cũng biết tôi đang nhìn cậu ấy nhưng Vũ cũng chẳng che giấu mình, cậu ấy phơ bày nội tâm của mình ra trước mặt cho tôi xem.
Khói bay khắp nơi, tôi khẽ đưa tay che miệng ho khụ khụ một tiếng. Vũ thấy tôi ho liền đánh rơi điếu thuốc xuống đất rồi lấy chân dẫm lên.
"Xin lỗi. "
Hôm nay, tôi có dịp được chứng kiến một "Vũ khác", một người con trai với đôi mắt buồn, lại cô đơn... Nỗi cô đơn trong mắt cậu ấy như một cái hố sâu không đáy, chỉ sợ nhìn lâu là không thể thoát ra được. Tôi cũng từng có một đôi mắt như vậy, thế nên trong lòng tôi lúc này rất thương cậu ấy...
Tôi khẽ vuốt cái ngực đau đớn của mình rồi điều chỉnh lại nhịp thở.
"Không sao. "
Vũ cởi cái áo khoác da của mình rồi khoác lên người tôi, chúng tôi cứ vậy mà nhìn nhau, để thời gian lặng lẽ trôi qua.
Tôi muốn hỏi cậu ấy nhiều điều, muốn cùng cậu ấy gánh bớt những suy nghĩ trong đầu. Tôi chắc rằng cậu ấy có nỗi khổ của riêng mình, nhưng tôi lại sợ nếu tôi hỏi thì có phải là đang làm phiền cậu ấy không?
Vũ nhìn tôi một lúc lâu, đôi mắt chợt sóng sánh nước. Tôi bỗng cảm thấy tim mình như bị cứa vào một cái. Có phải tôi đang quá nhạy cảm không? Người khác buồn mà cũng thấy đau lòng, hay là do cậu ấy quá đẹp trai nên tôi mới thấy thương tiếc? Tôi không biết nữa...
Vũ đưa tay ra vén tóc qua tai cho tôi, mái tóc lòa xòa được cậu ấy gỡ gọn lại cũng không che mờ tầm mắt của tôi nữa. Kỳ lạ thật, lúc nãy tôi cố gắng vén bao nhiêu lần mà nó cứ bung ra khiến tôi khó chịu.
"Cậu rất xinh. "
Vũ... bỗng dưng khen tôi, khiến tôi rất trợn tròn mắt... Nhưng câu nói tiếp theo còn khiến tôi kinh ngạc hơn.
"Cậu cũng giống 'cô ấy' nữa. "
Cô ấy? Cô ấy là ai?
Ánh mắt của Vũ đột nhiên rất ấm áp, dựa vào đôi mắt của Vũ, tôi đoán, ' cô ấy' mà cậu ấy đang nói chính là người yêu của Vũ. Nếu Vũ đã có dự định bộc lộ, vậy thì tôi cũng không ngại lắng nghe cậu ấy.
"Cô ấy, là người yêu cậu? "
"Đã từng. "
Đã từng? Nhìn gương mặt luyến tiếc của Vũ, tôi chắc rằng cậu ấy đã yêu cô ấy rất nhiều. Yêu nhiều như vậy tại sao lại chia tay chứ? Chẳng lẽ cô ấy có người khác?
"Tại sao hai người lại chia tay? "
"Cô ấy chết rồi, hôm nay là ngày giỗ của cô ấy. "