Chú Ơi! Lên Giường Nào

Chú Ơi, Lên Giường Nào! - Chương 77




Tôi bị lời nói này của cô ta làm cho kinh động mà mặt mày tái nhợt... Tim như bị vật sắc nhọn cứa vào...

Cái Trang thấy tôi như vậy liền tiến tới khoác tay bảo vệ tôi:

"Mẹ con điên! Lượn đi! "

Kỳ Hân liếc nhìn cái Trang rồi cười khinh bước ra ngoài.

"Mày đừng nghe nó nói lung tung, nó điên quá hóa rồ đấy, kệ mẹ nó... "

Vẫn biết lời Trang nói là đúng, nhưng tôi không thể nào nhập tâm nổi nữa, điệu cười của Kỳ Hân cứ vang đi vang lại trong đầu khiến tôi vô cùng kinh hãi.

Anh... đã từng có người khác?

Suy nghĩ ấy lướt qua đầu khiến tôi rụng rời chân tay, cả cơ thể như lả đi thì ngay lập tức cái Trang đỡ lấy tôi.

"Mày sao đấy? Đừng bảo mày tin lời con điên đấy nói nhé. "

"Không... không... không có gì. "

Tôi sao vậy? Tôi đã quên những gì xảy ra giữa chúng tôi rồi sao? Khó khăn lắm chúng tôi mới đến được với nhau, chỉ vì câu nói của Kỳ Hân mà đã khiến tâm tôi lạy động rồi sao? Tại sao tôi lại vì một lời nói của kẻ thứ ba mà lại nghi ngờ anh chứ?

Trong đầu, tôi liên tục tìm kiếm hình ảnh ấm áp về anh để xoa dịu đi trái tim vừa bị chịu đả kích của mình.
Loading...


Cái Trang nói đúng, nếu tôi yếu đuối như vậy nhất định Kỳ Hân sẽ đắc ý.

Tôi vội vàng đứng thẳng, chỉnh trang lại bộ dạng của mình rồi nở ra một nụ cười yếu ớt:

"Ừ, tao vừa bị tụt huyết áp tí thôi, không sao. "

Con Trang vì lo lắng cho tôi mà hỏi lại:

"Có thật không đấy? Hay tao đưa mày về nhà nghỉ nhé? "

"Tao... tao không sao thật, hôm nay mình tới đây để mua đồ, còn chưa ngắm được mà, đi, tao với mày xem tiếp đi. "

Tôi cố ý lảng đi rồi cầm một chiếc túi bất kỳ giơ cho cái Trang xem, thấy tôi như vậy cái Trang chỉ thở dài rồi lắc đầu.

Sau một vòng dạo chơi, chúng tôi mua được khá nhiều đồ. Vệ sĩ đứng cạnh khuôn đồ cho chúng tôi mà cũng thấy mệt, khắp người đều treo đầy túi.

Chiếc xe Roll Royce lại chạy băng băng về phía trước, vệ sĩ đưa Trang về rồi sau đó mới đưa tôi về, trước khi tạm biệt cái Trang, nó còn lo lắng hỏi lại tôi.

"Về nhắn tin tao nhé, có tâm sự thì cứ nói, đừng giấu, mình là bạn mà. "

Tôi nở một nụ cười tươi rói nhìn nó:

"Ừ biết rồi, không có chuyện gì đâu. "

Cửa xe đóng lại, chiếc xe di chuyển về nhà tôi, lúc này, những suy nghĩ rối ren cứ chạy loạn trong đầu khiến tôi mệt mỏi. Tôi dựa vào cửa kính xe, buồn rầu nhìn ra bên ngoài.

Mười mấy phút sau đó, chiếc xe đỗ trước cửa nhà tôi, vệ sĩ của anh giúp tôi mang đồ vào nhà, trước khi tôi bước vào nhà, người vệ sĩ không nhịn được mà nói:

"Cô yên tâm, ông chủ chỉ yêu một mình cô thôi, tôi làm việc cho ông ấy đã lâu, chưa từng thấy ông ấy có tình cảm với một người phụ nữ nào khác ngoài cô. "

Lời nói từ miệng của người đàn ông này thốt ra như gạt bỏ hết nỗi lo trong lòng tôi.

Tôi gật đầu cười đáp:

"Được rồi, tôi không sao. "

Bước vào nhà cũng đã sẩm tối, tôi dùng bữa với ba mẹ rồi đi lên phòng.

Trang có nhắn tin hỏi han nhưng tôi nói tôi đã ổn rồi, tuy rằng lời nói kia vẫn còn vang vẳng trong đầu tôi nhưng tôi không còn lo nữa, tôi tin anh, rất tin.

Tôi tin vào tình yêu mà anh dành cho tôi, từng lời nói, từng hành động không hề lừa dối tôi. Những gì chúng tôi đã trải qua, những cử chỉ ấm áp, những cái ôm hôn nồng thắm, tôi không thể nào quên... Nhất định anh không lừa tôi!

Và... tôi cũng yêu anh rất nhiều.


Khoảng chín giờ tối, anh đi làm về, chúng tôi có gọi video nói chuyện với nhau một lúc, anh nói buổi trưa ngày mai muốn ăn cơm tôi nấu, tôi cũng đồng ý tới công ty anh, nghĩ lại cuộc gặp gỡ với Kỳ Hân chiều nay, tôi càng tin tưởng vào anh nhiều hơn, anh vì tôi mà thu xếp như vậy, tôi cảm thấy tự trách mình vì đã nghi ngờ anh.

Tôi cũng giấu chuyện đó không cho anh biết, chúng tôi nói chuyện một lúc rồi đi ngủ.

_______________________

Sáng hôm nay, tôi có một tiết học Triết vào lúc sáng sớm, thế nhưng tôi lại quên mất hôm qua mình để điện thoại với âm lượng nhỏ, thế nên là... quả nhiên hôm nay tôi lại đi học muộn!

Đánh răng rửa mặt trong vòng một phút, trong khi miệng vẫn còn đang gặm miếng bánh mỳ thì tôi đã chạy như bay tới trường rồi.

Tôi muộn tới mười lăm phút, tôi thở hồng hộc rồi bò vào lớp hệt như một gián điệp, cuối cùng tôi đã thoát khỏi ánh mắt như tia laser của thầy Triết thành công.

Vì tới muộn nên lớp lại đông như ngày hôm qua, mãi tôi mới nhìn thấy một chỗ trống, tôi luồn lách hệt như một con rắn tiến tới.

Đặt mông xuống ghế, tôi khẽ vuốt vuốt cái lồng ngực đang phập phồng của mình.

Bỗng dưng thấy một làn gió quét qua sống lưng, tôi quay liền quay mặt ra nhìn người ngồi bàn bên...

Trời! Lại là Lưu Minh Vũ!

Gương mặt tôi giật giật, khẽ nở ra một nụ cười.

"Lại gặp nhau rồi... "

Vũ lạnh lùng nhìn tôi, ánh mắt bày ra nửa phần chán ghét.

Cậu ta nhìn tôi một lúc lâu như chờ tôi phun ra một lý do nào đó thích hợp để ngồi cạnh cậu ta.

Tôi thấy vậy liền múa may đáp:

"À, xin lỗi, vì lớp lại kín chỗ rồi nên tớ có thể ngồi đây được không? Tớ không phiền đâu, thật đấy, hôm nay mang sách vở đầy đủ rồi. "- Vừa nói tôi vừa chỉ chỉ vào cặp sách của mình.

Vũ ngoảnh mặt đi, chẳng đoái hoài tới tôi nữa mà cắm đầu vào đọc sách.

Người con trai này khó gần thật đấy!

Hôm nay không như hôm qua, tinh thần tôi hoàn toàn sảng khoái nên cũng chăm chỉ nghe thầy giảng.

Lớp Triết hôm nay không có bóng dáng cái Trang nên tôi cũng có chút buồn, tôi chỉ đăng ký học cùng với nó được có ba môn.

Tới giữa tiết, thầy giáo bắt đầu làm một bài kiểm tra nhỏ và chia nhóm, cả lớp được chia thành mười nhóm, mỗi nhóm có tám người, tôi và Vũ lại cùng một nhóm. Mỗi nhóm được giao ba câu hỏi và làm trong vòng hai mươi phút. Tôi phụ trách làm câu đầu tiên vì có học lực khá trong nhóm, những người còn lại có vẻ không hợp tác lắm, tôi nhìn họ không chú tâm vào việc học mà cứ đọc đi đọc lại quyển sách và gãi đầu làm tôi cũng nóng lòng.