Chú Ơi! Lên Giường Nào

Chú Ơi, Lên Giường Nào! - Chương 57




Tôi bắt taxi tới trụ sợ công ty anh, đó là một tòa nhà to lớn sầm uất nằm ngay trên mặt phố. Tôi không khỏi choáng váng khi nhìn thấy tòa nhà hai mươi tư tầng này, cơ bản, tôi chưa từng tới công ty anh bao giờ. Đến nơi, tôi bước vào trong rồi nhanh chóng bấm thang máy đi lên tầng.

Tâm trạng tôi có chút phấn khích cùng hồi hộp khi sắp được gặp anh. Cửa thang máy mở ra, tôi bước tới quầy lễ tân, ngay lập tức đập vào mặt tôi là gương mặt nhăn nhó của Hân.

Tôi thoáng sửng sốt...

Tại sao cô ta vẫn còn làm ở đây? Không phải là anh đã nói rằng anh sẽ xử lý chuyện này sao? Sau tất cả... tại sao cô ta vẫn còn làm việc ở đây chứ?

Chứng kiến sự kinh ngạc của tôi, cô ta lập tức thay bằng gương mặt bình thản.

"Cô có hẹn trước với giám đốc chưa? "

Rõ ràng cô ta biết mối quan hệ giữa tôi và anh mà lại hỏi câu như vậy.

Cơ bản, tôi không muốn làm phiền anh nên đến không báo trước, ai ngờ anh lại đang trong giờ họp, tôi đành trả lời thật lòng:

"Chưa. "
Loading...

"Vậy thì cô chờ một chút, giám đốc đang họp, khi nào xong tôi sẽ báo cô. "

Nói xong, Hân không thèm nhìn tôi tới nửa ánh mắt, cô ta cầm tập tài liệu rồi quay ngoắt đi, thái độ vô cùng mất lịch sự.

Dù tôi rất khó chịu nhưng vẫn phải ngồi xuống ở hàng ghế chờ, trong đầu không ngừng suy nghĩ và đánh giá về thư ký của anh.

Tại sao cô ta vẫn được làm việc ở đây khi đã gây ra chuyện lớn như vậy? Dù rất nghi ngờ nhưng tôi vẫn nhất mực tin anh. Lát nữa khi gặp anh tôi sẽ hỏi cho rõ mọi chuyện.

Trong lúc chờ anh, tôi ngồi lướt điện thoại, thời gian cứ thế trôi qua, vì chờ anh quá lâu nên tôi ngủ quên mất.

Cho tới khi một giọng nói quen thuộc vang lên đánh thức tôi:

"Bác đến gặp anh Hoàng ạ? "

Tôi giật mình vội vàng mở mắt, trước mặt tôi là một người phụ nữ có gương mặt rất quen thuộc, thoạt nhìn tuổi tác đã cao nhưng vẫn rất đẹp, nước da trắng, tóc đen xoăn, cổ đeo chuỗi vòng đắt tiền. Nhìn qua là có thể biết người thuộc địa vị không hề tầm thường.

Nhưng cái làm tôi kinh ngạc không phải là vẻ đẹp của bà ấy... Mà, tôi vừa nhận ra... bà ấy chính là mẹ của anh...

Tim tôi đập bất chấp cả nhịp điệu, còn nét mặt của Hân thì vô cùng niềm nở, lại còn khoác tay bà ấy như thân quen từ lâu. Quả thật, đây chính là lớp mặt giả tạo của Hân khi cô ta tiếp xúc với anh và mẹ anh, còn với tôi thì...

Mẹ anh không đáp lời Hân vội, bà quay sang nhìn tôi với đôi mắt lạnh lùng.

Tôi vẫn nhớ như in lần đầu tiên gặp bà, nó đúng vào cái ngày mà tôi... lừa anh lên giường...

Vì thế tôi chắc chắn ấn tượng của bà về tôi không hề tốt đẹp gì, dựa vào ánh mắt tôi có thể biết bà đang coi thường tôi...

Nghĩ vậy, tôi có một chút chạnh lòng, thế nhưng tôi vẫn phải đứng dậy bước tới chào hỏi cho phải phép.

"Cháu chào bác ạ. "

Ánh mắt của bà vẫn không thay đổi, thầm nhìn tôi đánh giá từ đầu tới cuối rồi thẳng thừng nói:

"Sao cô vẫn bám lấy con trai tôi không buông vậy? "

Câu nói của bà khiến nụ cười trên môi tôi tắt ngẩm, đồng thời cảm giác như mình vừa bị vứt xuống vực sâu không đáy...

Tôi không biết phải trả lời mẹ anh ra sao, nhưng câu nói của bà như nhắc nhở tôi nhớ về những hành động dại dột trước kia của mình.

Bấy giờ tôi mới nhận ra, lúc đó mình thực sự rất rất trẻ con, vì anh mà bất chấp làm tất cả để giữ chân anh. Nhưng bây giờ thì khác, rõ ràng anh cũng yêu tôi, chúng tôi hoàn toàn có tình cảm với nhau, vì thế tôi thực sự muốn gỡ bỏ sự hiểu lầm này.

Cả cơ thể tôi run rẩy, vừa sợ lại vừa thấy hồi hộp trước mẹ anh, thế nhưng tôi vẫn cố gắng giữ bình tĩnh lại đáp lại:

"Sự việc thực ra... không như bác... "

"Cô cũng là con gái cưng của chủ tịch tập đoàn Minh Phát, tôi cũng đã nghe về tiếng tăm của gia đình cô. Người như cô không thiếu trai theo, tại sao cứ bám lấy con tôi? Đám cưới vì cô mà bị hủy bỏ? Rốt cuộc cô muốn cái gì? "

Dường như mẹ anh không hề muốn nghe tôi nói, cũng chẳng thèm đoái hoài tới lời giải thích từ tôi. Trong mắt bà, tôi chính là một cái gai phá hoại cuộc hôn nhân tốt đẹp của anh và Tuyết Lan. Bản thân tôi cũng không biết phải nói điều gì tiếp theo, cổ họng như có một vật nào đó chặn lại, hít thở cũng không thông, sắc mặt thì tái nhợt...

Lời của mẹ anh, giống hệt như con dao cứa vào trái tim tôi... Đúng là ngày trước tôi có hành động ngu xuẩn, nhưng tất cả đều xuất phát từ tình yêu của tôi. Dù tôi biết bây giờ có nói gì cũng không thể sửa chữa lại được, nhưng mà...

Tâm trí tôi rối như tơ vò, tôi đưa mắt sang nhìn cái Hân đứng cạnh, cô ta ôm lấy cánh tay của mẹ anh như muốn nói cho tôi rằng cô ta mới chính là nữ chủ nhân trong nhà anh.

Tôi nắm chặt cái túi vải trong tay, cố nén lửa giận mà đáp:

"Bác à, cháu với anh Hoàng thực sự là đến với nhau vì yêu nhau. "

"Yêu? "

Mẹ anh nhướn mày nhìn tôi, gương mặt càng trở nên khó coi.

"Con trai tôi không yêu cô, chính là cô dùng hết thủ đoạn này tới thủ đoạn khác để câu dẫn nó, người nó cưới sẽ là người tôi chọn, cũng chính là Kỳ Hân đây. Cô hiểu chứ? "

Từng câu từng chữ như một nhát dao đâm vào trái tim tôi khiến tôi hít thở không thông, tôi như chết đứng tại chỗ. Nụ cười trên môi Kỳ Hân càng lúc càng đậm, cô ta như đang chứng kiến một màn kịch vui vậy.

Dù biết là mẹ anh đang hiểu nhầm về tôi, nhưng bà cũng không nên nói những lời quy chụp khó coi như vậy, làm còn làm nhục tôi trước mặt Kỳ Hân nữa, tôi không chịu nổi mà lên tiếng:

"Vợ sắp cưới là Kỳ Hân? Vậy sao cô ấy phải dùng thuốc kích dục để câu dẫn anh? "