Anh im lặng, tôi hiểu anh đang chần chừ nhưng tôi không muốn anh vì tôi mà trễ hết công việc.
"Anh, cứ đi đi, em được nghỉ cả ngày cơ, lát em sẽ nấu bữa tối cho anh. "
Đầu giây bên kia truyền tới tai tôi một tiếng thở dài.
"Anh xin lỗi, vậy chờ anh nhé, tối anh nhất định sẽ về. "
"Có gì đâu mà xin lỗi chứ, em mong anh sẽ hoàn thành công việc thật tốt. Yêu anh! "
Câu nói cuối cùng của tôi khiến anh bật cười qua điện thoại.
"Yêu em, chúc em ngon miệng. "
"Vâng. "
Sau đó tôi cúp máy, trong lòng có chút gợn buồn. Không phải tôi buồn vì anh không về nhà ăn trưa với tôi, mà buồn bởi vì... Người ở gần anh bây giờ không phải là tôi mà chính là Hân- thư ký của anh.
Tôi không biết cô ta có định giở trò gì với anh không? Điều đó khiến tôi lo lắng, ít ra tôi cũng nên nhắn một tin cho anh chứ nhỉ?
Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng tôi quyết định nhắn tin cho anh.
"Anh cẩn thận nhé, cô Hân- thư ký của anh ấy, em cảm thấy cô ta có vấn đề. "
Loading...
Tin nhắn được gửi đi nhưng không thấy hồi đáp, có lẽ bây giờ anh đã bắt đầu bữa trưa với đối tác của mình rồi. Tôi không nghĩ nữa mà nhanh chóng tiến tới bàn ăn, cùng mọi người trong nhà dùng bữa.
Sau khi dọn dẹp xong, tôi bước lên phòng anh. Tôi nhảy tót lên cái giường êm ái của anh, ôm gối anh hít hà mùi hương thuộc về anh và bắt đầu nhìn ngắm xung quanh căn phòng.
Căn phòng rất rộng rãi, được bài trí đơn giản không hề mỹ miều với tone trắng và đen là chủ đạo. Căn phòng dù đơn giản nhưng ở nó toát ra một vẻ đẹp rất cuốn hút giống hệt như chủ nhân của nó vậy.
Dạo gần đây anh bắt đầu treo nhiều ảnh của tôi hơn, ví như ngay trên đầu giường của anh có một bức ảnh chân dung tôi to cực đại. Tôi hí hửng nhìn ngắm mình trong khung ảnh rồi cười ngốc nghếch.
May mà bà Hân kia còn chưa đụng vào cái khung ảnh này, nếu không, tôi sợ là mình sẽ không bình tĩnh nổi mất.
Nhưng tôi cũng không thể không thừa nhận tôi có chút ghen tỵ với cô ta, ả chính là người theo chân và dính lấy anh suốt ngày đó sao?
Hmm, không được, nhất định tôi sẽ phải phấn đấu học thật giỏi để sau này về làm thư ký của anh! Nghĩ thế, khí thế trong tôi lại bắt đầu hừng hực.
Tôi đung đưa hai chân mình, đang vui vẻ ngắm nghía căn phòng thì đập vào mắt tôi là một cái...
Nụ cười trên môi tôi cứng lại...
Ngay cạnh chiếc giường to lớn của anh là một cái ghế...
Tôi cũng không phải là ngốc nghếch, dĩ nhiên tôi biết chiếc ghế này rất phổ biến ở trên mạng...
ĐÓ LÀ GHẾ TÌNH YÊU!!!
Trời ạ! Gương mặt tôi đỏ au!
Trước giờ lên phòng anh, tôi đâu có nhìn thấy cái ghế này đâu?
Ôi thánh thần ơi, người đàn ông của tôi ơi! Anh có thể biến thái tới mức này sao?
Chắc chắn là anh đã có một kế hoạch gì đó với tôi rồi nên anh mới mua chiếc ghế này. Nếu hôm nay không nhìn thấy nó, tôi không biết mình sẽ rơi phải cạm bẫy nào nữa?
Mặt tôi nóng hầm hập, tôi mở điện thoại ra định gọi điện cho anh, nhưng đến cả tin nhắn anh vẫn chưa phản hồi, chắc anh bận lắm, nghĩ vậy tôi lại không gọi cho anh nữa.
Người đàn ông này... Thật là...
Tôi nhìn cái ghế màu đỏ mà nhún vai thở dài.
Lát nữa anh về, tôi nhất định sẽ tính sổ với anh. Nghĩ thế tôi lăn ra giường anh rồi ngủ một giấc.
Đến buổi chiều, tôi ra siêu thị mua ít đồ ăn tươi sống về nấu bữa tối sau đó lại quay về nhà anh hì hục tiếp tục công việc của một người vợ đảm.
Nấu xong, tôi nhìn lên đồng hồ treo tường, đã 7h30 tối rồi mà anh vẫn chưa về nhà... Tin nhắn thì không trả lời...
Không hiểu sao, trong đầu tôi lại liên tưởng đến bà Hân... Hôm nay bà ta xuất hiện trong phòng anh rồi lại làm vỡ khung ảnh của tôi? Có chăng là điềm dữ?
Tự dưng trong lòng tôi lại dấy lên một dự cảm không lành mơ hồ...
Tôi định lấy điện thoại gọi cho anh, nhưng chưa kịp bấm số anh thì tôi nghe thấy tiếng bước chân vội vã truyền vào tai.
Tôi lập tức nhìn về hướng cửa ra vào thì anh đã ở ngay sau lưng tôi khiến tôi giật mình. Anh bỗng ôm tôi rất chặt, không nói gì mà vùi đầu vào cổ tôi mà hít hà.
Người anh tỏa ra một mùi rượu nồng đậm, anh tiếp tục thả những nụ hôn cuồng nhiệt lên cổ tôi. Hành động của anh rất vội vàng.
Anh sao vậy? Hôm nay tôi thấy anh khang khác, chưa nói gì anh đã vồ lấy tôi mà hành xử thế này rồi.
Phần cứng kia cứ liên tục chạm vào mông tôi... Tôi vội vàng nói:
"Anh... không được, mọi người đang nhìn kìa. "
Tôi lập tức gỡ tay anh ra khỏi eo mình, vội vàng trốn tránh nụ hôn của anh.
Anh buông tôi ra, lảo đảo lùi ra đằng sau vài bước, tôi thấy bộ dạng anh hôm nay có chút nhếch nhác, mái tóc thì rối bời lộn xộn... Kì lạ quá? Anh đã xảy ra chuyện gì sao?
Bỗng dưng anh đưa tay ôm lấy gương mặt mình, đôi mắt lờ đờ nhìn rất khác mọi ngày.
"Anh xin lỗi... xin lỗi... đừng động vào người anh lúc này. "
Anh chỉ nói vỏn vẹn một câu như vậy rồi bỏ lên tầng hai.
Tôi đờ ra như khúc gỗ trước biểu hiện của anh, tự dưng tôi cảm thấy rất sợ hãi. Rõ ràng là anh đã xảy ra chuyện gì đó rồi, nghĩ vậy tôi lập tức đi theo anh lên phòng.
Tôi và anh cùng bước vào phòng, anh đi trước, tôi theo sau, tôi thấy anh đưa hai tay ôm đầu mình rồi vò nát, bộ dạng rất mệt nhoài.
Anh ngồi lên giường, gục xuống, trông anh như đang trải qua chuyện gì đó rất khó khăn vậy. Tôi tiến tới gần anh, chần chừ mãi mới hỏi:
"Anh... sao vậy? "
Nghe thấy giọng nói của tôi, anh như con thú hoang tiến tới rồi đẩy tôi xuống giường, phủ cả cơ thể lên người tôi hôn tôi một cách mạnh bạo.
Tôi bị sợ hãi khi chứng kiến anh như thế này, tôi lập tức đẩy anh ra. Sức lực của tôi lúc này chỉ bằng một phần mười của anh... Anh hôm nay mãnh liệt quá!
"Anh... sao vậy? Có chuyện gì sao? "
Anh không nói gì mà tiến tới cắn mút cần cổ tôi rồi trượt xuống xương quai xanh, bàn tay anh đưa lên nắm trọn lấy một bên ngực của tôi mà ra sức nắn bóp.
"Xin lỗi... Anh bị bỏ thuốc rồi... "