Tôi đưa mắt nhìn đôi bàn tay của anh ta, người đẹp mà tay cũng đẹp. Bàn tay to lớn, ngón tay thon dài được cắt tỉa sạch sẽ. Lòng bàn tay có ba đường chỉ tay sắc nét, rõ ràng và thông thoáng.
Tôi mím môi, không nói gì với người đó rồi dứt khoát tiếp tục bước từng bước khập khiễng về phía trước.
Tôi bỗng có cảm giác, người đàn ông này rất nguy hiểm, anh ta có một sức cuốn hút kinh người đối với phụ nữ. Không thể phủ nhận, anh ấy rất đào hoa, thậm chí mùi thơm trên người cũng đặc biệt. Ngay cả khi từ chối sự giúp đỡ của anh ấy, tôi có cảm giác như tim mình bị một vật nhọn nào đó cứa vào.
Lần nào tiếp xúc cũng thế, tôi luôn có chút gì đó vấn vương...
Rất nhanh thôi, cảm giác đau đớn này sẽ qua nhanh thôi. Tôi cố gắng ngăn giọt nước mắt sắp trực trào bằng những lời tự an ủi như thế.
Mà... tại sao tôi lại có cảm giác sợ khi tiếp xúc gần với anh ta? Gần đây, tôi mới tìm hiểu kỹ cảm giác sợ hãi trong lòng mình... Tôi không sợ anh ta là người xấu đang có ý định hại tôi như tôi vẫn đang nghĩ... Tôi có cảm giác tôi đang sợ nếu cứ tiếp xúc gần với anh ta, tôi sẽ có "cảm giác" với anh ta mất...
Suy nghĩ đó thực sự quái gở và điên dồ!
Tôi lập tức xua tan đi suy nghĩ đó mà vội vàng dùng nhanh bữa trưa trên mặt bàn. Đoàn người kia vẫn nói chuyện rôm rả, chỉ duy mình tôi là lầm lũi dùng bữa một mình.
Người đàn ông kia hình như vẫn đang quan sát tôi, tôi cảm giác như ánh mắt anh ấy vẫn hướng về cái chân đau của tôi mà khó chịu...
Điều đó càng khiến trái tim tôi nhức nhối hơn, tôi cố gắng nhồi những thìa cơm thật to vào miệng để quên đi ánh mắt kia.
Loading...
Ăn xong, điện thoại tôi bỗng nhiên reo tiếng báo hiệu có người nhắn tin, tôi vội mở ra xem.
"Em đến nơi chưa? Em cảm thấy thế nào? "
Là Vũ! Tôi ngay lập tức nhắn lại.
"Em đến rồi. Bảo bối ở nhà thế nào hả anh? "
"Con rất ngoan, em yên tâm. "- Vừa nhắn Vũ còn gửi kèm hình ảnh con đang chơi đồ hàng với Vũ. Bé cười trông rất dễ thương.
Nhưng nhìn hình ảnh này xong, đột nhiên tôi lại nhớ tới lời của người đàn ông nọ.
"Bé rất đẹp trai và giống bố, tuy nhiên bé mới hai tuổi rưỡi. "
Câu nói của người đàn ông đó tự dưng cứ vang vẳng trong đầu tôi... Lại nhớ lại gương mặt người đó lúc ngủ. Quả thật, giống phải đến 90%. Tôi cố tình zoom vào ảnh của bảo bối, càng nhìn càng thấy giống, từng đường nét trên gương mặt đều giống, không hiểu bảo bối mà lớn lên thì còn giống như thế nào nữa đây?
Nếu đặt cạnh, sợ rằng người ta sẽ nghĩ là...bố...con...
Tôi giật mình khi suy nghĩ này vụt qua đầu tôi!
Tôi đúng là say quá nên hâm dở thật rồi! Đầu óc lúc này còn đang choáng váng đây này. Haha, chỉ là giống nhau thôi chứ làm sao có thể là bố con được.
Vũ lại gửi thêm một tin nhắn nữa.
"Con vừa nói nhớ em đấy, suốt ngày gọi em thôi, hỏi bao giờ em về. "
Tôi đọc mà cũng thấy xót! Tôi khẽ thở dài một tiếng.
Sau khi về, tôi sẽ dành nhiều thời gian ở bên con hơn. Mà... sau này chắc gì tôi đã được đi ra ngoài như thế này nữa?
Chần chừ mãi tôi đành nhắn lại.
"Em xin lỗi, anh cố gắng dỗ con nhé. "
"Ừ được rồi, chúc em đi chơi vui vẻ. "
Tôi cất điện thoại rồi thở dài. Cả đoàn nghỉ trưa một lúc tới hai giờ trưa chúng tôi lại tiếp tục lên xe đi tiếp. Tuy có hơi mệt nhưng tôi thấy rất vui.
Địa điểm tiếp theo của chúng tôi là Đền Đôi Cô- Cầu Má bên bờ sông Lô.
Hết lên xe rồi lại xuống xe, tôi mệt bở cả hơi, khẽ vuốt lại cái trán đầy mồ hôi của mình rồi lại xoa xoa cái đầu gối nhức mỏi. Tôi lại khập khiễng đi bộ tiếp với mọi người trong đoàn.
Cũng may, có một chị trong đoàn thấy chân tôi khập khiễn liền đến bên cạnh trò chuyện, đỡ tôi đi.
"Cô năm nay bao nhiêu tuổi rồi? Chị giới thiệu trước nhé, chị tên là Hà, năm nay ba mươi tuổi. "
Tôi thấy chị ấy nhiệt tình nên cũng đáp lại một cách vui vẻ.
"Dạ em hai mươi mốt tuổi chi ạ. "
Không biết chị ấy cố tình hay vô tình mà lại nói bộp một câu.
"Ừ, nhìn mặt cô trẻ măng, tôi cũng đoán chừng đó thôi, mà cái cậu ngồi cạnh cô ấy. Tôi thấy hai người đẹp đôi, có tướng phu thê lắm đấy. Người thì đẹp giai, người thì xinh gái. "
Chị ấy nói tới đây thì nụ cười của tôi cứng lại.
"Dạ, thực ra em có một cậu con trai kháu khỉnh ở nhà. Bé được hơn hai tuổi. "
Thấy tôi nói vậy, nụ cười trên môi chị tắt ngẩm. Phát giác mình nói sai, chị vội sửa lại:
"Chà! Thế chồng em đâu? Sao không đi cùng mà lại để vợ một thân một mình đi xa thế này? "
"Dạ, chồng em ở nhà đi làm với trông con giúp em ạ. "
"Ồ, em sướng nhỉ. Chồng em ở nhà chắc chiều em lắm đây. "
"Dạ, anh cũng lành chị ạ. Thế còn chồng chị? ''
Không hiểu sao nói đến đây, tôi lại thấy người đàn ông kia từ đằng sau tôi bước nhanh vụt lên trên, hình như có vẻ đang hậm hực lắm...
Tôi và chị Hà nói chuyện được vài câu thì chúng tôi cùng nhau bước vào đền. Được cái không khí và phong cảnh trong đền khiến tôi thư thái hẳn ra. Mọi sự mệt mỏi và bức bối trong lòng cũng được giải tỏa hết.
Bước ra ngoài mà cảm thấy nhẹ nhõm bao nhiêu. Chúng tôi nghỉ chân một lúc rồi lại lên xe, nghe anh hướng dẫn viên nói địa điểm tiếp theo là một trường tiểu học trong tỉnh. Chúng tôi tới đây để phân phát quà tận tay tới học sinh nghèo hiếu học và trao quà cho trường.