Chú Ơi! Lên Giường Nào

Chú Ơi, Lên Giường Nào! - Chương 183: Xin Lỗi... Và Lỗi.




Bảo bôi đưa đôi mắt trong sáng nhìn tôi, lúc này tôi mới bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng kia mà đưa tay lên mắt quệt đi những giọt nước mắt đó.

Lần nào cũng thế, lần nào mơ thấy người đó tôi đều khóc.

Bỏ nỗi buồn qua một bên. Tôi cố gắng nặn ra một nụ cười vui vẻ với bảo bối rồi nói:

"Bảo bối, nay mẹ ra ngoài, con ở nhà chơi với chị Hiền, nhớ là phải ngoan ngoãn nghe không? Cuối tuần mẹ lại cho đi chơi. "

Ánh mắt bảo bối ngay lập tức sáng rực lên, thằng bé mỉm cười toe toét gật đầu lia lịa.

Tôi xoa đầu bảo bối, nụ cười của con như vầng thái dương xóa tan đi nỗi buồn trong lòng tôi.

Hôm nay là thứ hai, tôi cố gắng lết cái thân xác mỏi mệt vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt, ăn sáng rồi ra chạy bộ một vòng.

Lúc ra đến cửa, đám vệ sĩ không còn ngăn cản như mọi khi nữa, đồng thời điện thoại tôi reo chuông báo hiệu có người chuyển khoản 500 triệu với nội dung: Nếu thiếu thì nhắn tin cho anh, chúc em đi chơi vui vẻ.

Tôi hơi bất ngờ, gửi một tin nhắn cảm ơn cho Vũ, nhưng đợi mãi không thấy hồi đáp nên tôi bắt đầu chạy bộ.

Cảm giác tự do tự tại thật thoải mái, ngoảnh mặt đi ngoảnh mặt lại đều không có người theo dõi, tôi yên tâm chạy thêm vài vòng nữa quanh cái hồ gần nhà.
Loading...


Vừa chạy tôi vừa nghĩ mông lung, xin Vũ đi ra ngoài là thế... nhưng mà... trong đầu tôi hoàn toàn trống trơn. Tôi không có một kế hoạch nào cho bản thân mình, vả lại tôi cũng không thông thuộc đường ở nơi đây nên tôi chẳng biết đi đâu và về đâu.

Mà... giấc mơ ngày hôm qua lại lập tức hiện lên. Tại sao lại hiện lên một cách khó hiểu như thế....

Người đàn ông đó có lỗi với tôi nên anh ấy mới không xuất hiện sao?

Vì mải nghĩ về giấc mơ nên tôi bất cẩn vấp phải cục đá ngã nhào xuống đất.

A! Đau thật đấy, đầu gối bị xước mất rồi.

Tôi ôm cái chân đang nhức mỏi của mình, nhìn máu chảy ra từ vết xước mà thở dài. Sau đó tôi đứng dậy lết từng bước khập khiễng về căn biệt thự của Vũ.

Bước vào phòng, tôi xử lý vết thương một cách qua loa rồi tranh thủ tắm rửa sau đó chơi đồ hàng với con.

Đến trưa, sau khi dùng bữa tôi quyết định lại ra ngoài lần nữa. Tôi không thể để thời gian trôi qua lãng phí như thế này, không biết sau khi cưới tôi sẽ bị Vũ ép buộc như thế nào nên tôi phải cố gắng để những ngày này thật vui vẻ.

Tôi quyết định bắt một chiếc taxi lên hồ Tây giữa trưa. Chẳng hiểu sao mình lại có quyết định điên rồ như thế nhưng thôi mặc kệ đi. Biết đâu ra trung tâm thành phố vi vu ngắm cảnh tôi lại nhớ ra được điều gì đó thì sao?

Cuối cùng thì cuộc đi chơi này vẫn không diễn ra vui vẻ như tôi mong đợi.

Trưa nắng to, cái nắng nóng như đổ lửa. Khi đi qua cửa hàng kem Tây Hồ, tôi bo cho taxi thêm một chút rồi dặn anh ta chờ tôi ở ven đường, còn tôi thì chạy tót đi mua kem.

Đứng mua kem thôi mà tôi cảm thấy cái nắng như muốn đốt cháy da thịt mình. Mồ hôi tuôn ướt sũng một mảng lưng. Tôi lau mồ hôi nhễ nhại trên trán, nhìn sang bên cạnh thấy đa phần là trẻ em, có một vài người lớn mua kem cho bé ăn, chỉ mỗi mình tôi là tự mua kem cho bản thân ăn. Cảm thấy bản thân hơi trẻ con nhưng thôi kệ đi. Tôi mới có hai mươi mốt tuổi thôi mà. May mà tôi không dẫn bảo bối đi theo, trời nắng to như thế này mà dẫn con đi theo nó lại ốm ra

thì mệt.

Hí ha hí hửng cầm lấy cây kem ốc quế trà xanh trên tay, tôi không ngại thưởng thức nó nơi đông người.

Bỗng! Một giọng nói vang lên.

"Ơ? Cô là mẹ của bảo bối à? "

Giọng nói phát ra từ người phụ nữ đang mua kem cho con ở ngay bên cạnh khiến tôi giật mình. Trong đầu tôi thầm lật lại ký ức xem bà ta là ai mà lại biết tên gọi ở nhà của con tôi. Nhưng có cố tìm kiếm thì tôi cũng đành bất lực, bà ta là ai mà trông xa lạ thế nhỉ?

Thấy tôi ngờ nghệch, bà ta cười xòa.

"À, hôm vừa rồi tôi đưa con đi công viên chơi. Con gái của tôi rất thích chơi cùng bảo bối nhà cô. Ở khu đu quay đó cô nhớ không? "

Bà ta nhắc mấy câu tôi mới nhớ ra được. Thì ra là vậy, lúc ấy có một người phụ nữ khen con tôi thông minh, đó chính là người này.

"À! Tôi nhớ rồi, cảm ơn cô. "

Thấy tôi nhớ ra, người phụ nữ kia lại nhanh nhảu nói tiếp:

"Lúc đó tôi thấy một người phụ nữ mặc áo hồng bế con cô cho vào một cái xe oto màu đen, bên cạnh có rất nhiều người đàn ông với gương mặt dữ tợn. Tôi thấy bé khóc ré lên. Linh tính mách bảo điều chẳng lành, tôi định bụng ra hỏi thì có một chiếc xe Roll Royce chặn đường chiếc xe đen đó. Sau đó một người đàn ông rất điển trai bước xuống nói vài câu với đám người kia. Ngay lập tức đám người đó liền sa sẩm mặt mày rồi trao trả đứa bé cho người đàn ông đó. Thật kỳ lạ, vừa thấy người đàn ông đó bảo bối không khóc nữa, đó là ba của bảo bối hả cô? "

Lời nói của người này khiến cơ thể tôi cứng đờ, quên cả cái kem đang tan chảy trên tay mình.

Người đàn ông đó đã cứu con tôi ư?

Thế còn lời Vũ nói thì sao? Rằng anh ấy là chủ mưu đứng sau vụ bắt cóc...

Thấy tôi như người mất hồn không đáp lời, cô ta lí nhí nói.

"Xin lỗi cô, tôi nhiều lời quá hả? Chỉ là đám người đó giống người xấu bắt cóc nên là... "

Tôi bị lời nói của người phụ nữ này đánh thức mà trở lại hiện thực. Gạt qua những thắc mắc trong đầu, tôi cười mỉm nói với cô ta.

"Cảm ơn cô, không sao cả, con tôi an toàn rồi. "

Nói rồi tôi cũng quay lưng đi về hướng khác trong sự ngỡ ngàng của người phụ nữ ấy...

Tôi không có thói quen làm bạn với người lạ, hơn nữa câu nói của Vũ ngày hôm qua khiến tôi không muốn tiếp xúc với ai. Nhưng lời của người phụ nữ kia nói khiến tôi rất để tâm...

Người đàn ông đó... rốt cuộc là người xấu hay người tốt?

Bấy nhiêu bằng chứng chưa đủ để tôi khẳng định người đàn ông đó là người tốt...

Nhưng... hình như người đàn ông đó là người cứu con tôi...

Tôi vội vàng xua đi đám suy nghĩ rối rắm trong đầu mình. Tôi đang đi chơi nên tôi phải cố gắng tận hưởng kỳ nghỉ này nhất có thể, tránh suy nghĩ lung tung.

Mà giờ mới để ý, kem chảy hết trên tay tôi rồi! Tôi thở dài đành vứt cây kem vào thùng rác.