Chú Ơi! Lên Giường Nào

Chú Ơi, Lên Giường Nào! - Chương 168: Quyết Định Đi Du Lịch.




Buổi tối hôm đó chúng tôi ăn cơm trong bầu không khí nặng nề, anh và tôi chẳng nói với nhau một câu nào.

Anh hình như cũng chẳng để tâm vào phần ăn của mình mà chỉ ăn cho có lệ rồi nhanh chóng rời đi.

Tôi nhìn lên đồng hồ treo tường, đã tám giờ rồi mà anh còn đi đâu chứ? Dù có thắc mắc thì tôi cũng chỉ dám để ở trong lòng mà không cất thành lời. Tôi vẫn đang cảm thấy hai chữ "kết hôn" kia thực sự quá mức nặng nề đối với tôi.

Đêm hôm đó, tôi cho Bảo Bối ăn rồi ru bé ngủ, trộm vía dù sinh khó nhưng bé rất ngoan và nghe lời tôi, bé cũng không biếng ăn như những đứa trẻ khác. Lại còn thông minh nhanh nhạy và ham học hỏi. Tôi muốn bé được sống trong một bầu không khí hạnh phúc tươi vui của gia đình. Nhưng tôi và Vũ chẳng hiểu sao lại không thể hàn gắn lại như lúc trước mà càng lúc càng xa nhau.

Tôi thở dài thườn thượt rồi đóng cửa phòng con mà lên phòng mình nghỉ ngơi. Đêm hôm đó, tôi lại mơ thấy người đàn ông đó...

Vẫn là căn phòng u tối và không có lối ra đó, người đó lại tiếp tục mang ánh sáng tới và chỉ đường cho tôi, suốt ba năm qua, giấc mơ lúc nào cũng lặp lại như thế.

Nhưng lần này, khi gần chạm được vào người đó, tôi lại đột ngột dừng lại...

Mỗi lần gần như chạm vào rồi thì người đó lại biến mất còn tôi thì thức dậy. Thế nên lần này tôi quyết định dừng lại, nhìn người đó bị bóng tối che khuất trong im lặng.

Người đó thấy tôi đứng bất động một hồi lâu, đành mở lời:

"Sao vậy? Tại sao em không đi về phía trước nữa? Sắp tới rồi, ánh sáng ở ngay kia thôi. "

Tôi nhìn người đó lắc đầu. Những giọt nước mắt bắt đầu chảy dài một cách thê lương.
Loading...


"Tôi không thể đi theo anh nữa. Tôi sắp kết hôn, tôi sắp cưới chồng. Tôi không thể đi theo anh được nữa, cảm ơn anh đã luôn giúp tôi thoát khỏi cơn ác mộng bị bóng tối bao phủ này. "

Người đó bỗng dưng khựng lại. Sau đó hai chúng tôi lại rơi vào im lặng.

Tại sao tôi im lặng, người đó cũng im lặng chứ? Tại sao người đó không giải thích? Không cho tôi xem mặt? Tôi đã đủ tuyệt vọng rồi!

Sự tức giận như một trận đại hồng thủy dâng lên ngút ngàn trong tôi, tôi bỗng gào lên:

"Tại sao anh không xuất hiện? Tại sao anh không thể cho tôi nhìn mặt anh tới một lần. Tôi quá tuyệt vọng rồi, tôi không có bất kỳ một tiếng nói nào để phản bác lại những gì mà tôi không muốn. Tôi cô độc, trơ trọi, hằng ngày sống như một bóng ma vất vưởng mà không hề cảm thấy vui vẻ. Anh có hiểu không? Tại sao anh luôn xuất hiện khi màn đêm buông xuống? Anh khiến tôi bối rối, hoảng loạn...

Thà rằng, anh đừng xuất hiện trong đời tôi, để tôi không phải lưỡng lự..."

Tôi cứ thế ôm mặt khóc nức nở, cả cơ thể run lên bần bật.

"Tại sao anh lại xuất hiện trong giấc mơ của tôi, tôi vô cùng khổ sở, tôi gần như phát điên khi không biết đâu là thực và đâu là mơ. Anh có hiểu không? Tôi tuyệt vọng rồi, tôi không thể một mình chống lại số phận được nữa. Tôi không thể cứ ảo tưởng thế này mãi nữa...

Tôi mệt rồi. "

Tôi ngồi bệt xuống đất, bó gối khóc trong im lặng. Cả người đàn ông đó cũng thế, thân ảnh của anh vẫn đứng đó, để bóng tối bao phủ lấy...

Đôi lúc tôi tự hỏi, anh có cô đơn không? Khi bị bóng tối bao phủ trong thế giới ánh sáng của tôi?

Anh không lại gần tôi, cũng không an ủi tôi, điều đó càng làm tôi

thêm tủi thân.

Khác với những gì mà tôi thường nghe trong giấc mơ, tôi nghĩ anh ta sẽ lặp lại câu nói: Em không nên biết, em sẽ đau lòng.

Nhưng không...

Lần này người đó nói:

"Xin lỗi em vì đã để em phải chịu khổ. Chúng ta sắp gặp nhau rồi. "

Câu nói của anh khiến tôi bừng tỉnh, tôi ngước mắt lên nhìn anh, cảm giác như bóng anh đang khuất dần...

Sắp gặp nhau? Tôi sắp gặp anh ấy?

Tôi như sực tỉnh, cố gắng chạy theo cái bóng đen phía trước, cố gắng đưa tay ra với lấy...


"Không... anh đừng đi... "

_______________

Một lần nữa, tôi lại tỉnh dậy khỏi cơn ác mộng, tôi thở hổn hển, mồ hôi tuôn ướt đẫm sống lưng.

Trái tim đập như muốn sổ khỏi lồng ngực, tôi đưa tay vuốt lấy lồng ngực đang phập phồng...

Có thật sự... tôi sắp gặp người đàn ông đó rồi không?

Tại sao tim tôi đau như thế này, tại sao trong tôi lại tràn ngập da diết và nhớ nhung tới thế...

Tôi lại khóc rồi...

Tại sao tôi lại tin tưởng một cách mù quáng vào giấc mơ của mình như thế? Đáng lẽ tôi nên quên đi... tôi không nên nghĩ về giấc mơ đó nữa.

Cả ngày hôm đó tôi chẳng tập trung nổi vào bất cứ chuyện gì, làm gì cũng đổ vỡ và không thành. Tới khi Vũ về, tôi nhận được thông báo như sét đánh ngang tai.

Ngày mai chúng tôi sẽ trở về Việt Nam!

Trở về Việt Nam là ước mong bao lâu nay của tôi, nhưng sao nghe tin này tôi không thể vui nổi. Hôn lễ của tôi và Vũ sẽ được tổ chức ở đây, anh ấy chưa nói thời gian khi nào sẽ diễn ra, điều đó càng khiến tôi như ngồi trên đống lửa.

Tối hôm đó, tôi nói với Bảo Bối rằng chúng tôi sẽ trở về quê hương của mình. Bảo Bối rất thông minh, bé không làm nũng, không tỏ ra buồn khi phải xa nơi đây. Ngược lại bé vô cùng hào hứng, điều đó khiến cho tôi bớt lo hơn.

Đến đêm, tôi trằn trọc mãi mới ngủ được, nhưng kỳ lạ thay...

Tôi không còn gặp người đàn ông đó nữa!

Dù thế tôi vẫn luôn có cảm giác mong chờ và hy vọng, dù hy vọng của tôi đã sớm lụi tàn từ lâu...

_______________

Ngày trở về Việt Nam, không hiểu sao từ lúc sắp xếp hành lý tới lúc ra sân bay, lòng tôi rộn ràng vô cùng. Tôi không hề có cảm giác nuối tiếc khi phải rời khỏi nơi đây, ngược lại tôi có chút vui mừng, nhưng cũng có chút buồn vì đám cưới kia.

Cảm xúc trộn lẫn vào với nhau khiến gương mặt tôi không thể có nổi một nụ cười.

Tôi bế Bảo Bối trên tay, mọi hành lý đều được Vũ xách giúp, anh ấy lạnh lùng đi trước, tôi theo sau. Chúng tôi chiến tranh lạnh từ lúc nói đến vấn đề kết hôn khi ở Việt Nam, chẳng ai chịu nhường ai mở lời trước.

Chúng tôi bay lên máy bay từ lúc sáng sớm nên khoảng bảy giờ tối tôi đã có mặt tại Việt Nam.