Tôi... Trót yêu thầm bạn thân của bố.
Bố tôi hơn mẹ tôi hai tuổi, tôi nghe ông bà kể lại, bố tôi gặp gỡ và thương mẹ tôi từ nhỏ nên hai người cưới nhau rất sớm.
Ngày tôi cất tiếng khóc đầu tiên chào đời mẹ tôi chỉ mới mười tám tuổi.
Bố tôi có một người anh em thân thiết, tuy không phải là ruột thịt nhưng đó là anh em vào sinh ra tử với bố tôi.
Chú ấy đã ngoài ba mươi rồi mà vẫn chưa cưới vợ, chú thường xuyên sang nhà tôi chơi. Tôi thích chú từ hồi tôi còn bé tí, thích nhiều đến mức mà ở trường có bao nhiêu người theo đuổi tôi cũng từ chối hết, vì trái tim nhỏ bé của tôi đã dành cho một mình chú rồi.
Tuy chú đã lớn tuổi nhưng chú còn trẻ và phong độ lắm! Ở chú toát lên một vẻ đẹp chững chạc khiến cho tôi si mê.
Khi sánh bước cùng tôi, chẳng ai nghĩ chú là chú tôi mà thường nghĩ chú là anh trai tôi. Trong mắt tôi, chú đẹp trai kinh khủng, thời tôi các bạn chỉ mê đắm ngôi sao ca nhạc còn tôi thì chết mê chết mệt với cái nhan sắc của chú. Hàng lông mày rậm, sống mũi cao, đôi môi hồng hồng...
Ôi, cái đôi mắt của chú mỗi khi nhìn tôi như phát ra mũi tên bắn thẳng vào cái trái tim non nớt của tôi ấy... Thế mà chẳng hiểu sao chú vẫn độc thân tới bây giờ. Tôi xin được đề cử chú vào danh sách hội những người đàn ông độc thân hoàng kim!
Chú thương tôi lắm. Hồi bé cứ mỗi lần chú sang thăm tôi, của ngon của ngọt chú đều dành cho tôi hết, lần nào cũng có gấu bông đồ chơi tặng tôi.
Ngày bé tôi ngây thơ, tôi thích chú nên lúc nào cũng lon ton chạy theo chú để nói: Loading...
"Chú ơi, con thích chú lắm, chú đợi con lớn nhé "
Nghe tôi nói vậy ai cũng cười, cả chú cũng thế. Tôi bực lắm, đừng có coi thường tình cảm của trẻ con vậy chứ! Tôi thích chú là thích chú thật! Trái tim của tôi không hề non nớt như tuổi của tôi đâu nhé! Chú nhìn tôi mỉm cười xoa đầu
"Ừ, Vy lớn nhanh nhé, chú đợi. "
Tôi hạnh phúc lắm, câu nói của chú đã gieo một hạt mầm trong tôi từ khi nào không hay, tôi chỉ mong sao mình có thể lớn nhanh một chút để có thể thổ lộ tình cảm với chú.
Năm tôi lớp sáu tôi bị bắt nạt, lớp trưởng vì ghen tỵ điểm văn tôi cao hơn bạn ấy mà bạn ấy kêu cả lớp tẩy chay tôi, chọc ghẹo tôi khiến tôi tủi thân dữ lắm.
Đỉnh điểm, tôi bị các bạn cùng lớp bôi kẹo cao su vào tóc, tôi khóc rất nhiều, chú bảo chú thích tóc dài mà bây giờ tôi phải cắt đi lọn tóc ấy... Chú sẽ không thích tôi nữa đúng không?
Chuyện đó tôi giấu chẳng cho ai biết. Thế mà khi sang nhà tôi, chú lại có thể để ý tới một lọn tóc của tôi đã bị cắt. Chú sốt sắng hỏi:
"Vy, tóc con sao thế này. "
Vẫn biết là nên giữ im lặng, nhưng chẳng hiểu sao khi chú hỏi tôi lại bật khóc như mưa, bao nhiêu tủi hờn tôi chút ra bằng sạch qua nước mắt.
Chú tá hỏa khi thấy tôi bật khóc, chú gặng hỏi tôi cho bằng được đã có việc gì xảy ra...
Thế là chú tới hẳn trường tôi để "làm việc". Nghe tới tên chú, cô giáo và phụ huynh của bạn cầm đầu bắt nạt tôi đều tái mặt. Từ đấy chẳng ai dám bắt nạt tôi nữa.
Khi tôi bước vào tuổi dậy thì, chú quan tâm tôi dữ lắm, còn hơn cả mẹ tôi nữa. Mỗi lần tôi đăng status buồn là chú lại hỏi :" Vy ơi, ở lớp hôm nay có chuyện gì à? ".
"Vy ơi con đừng buồn nha, chú mua cho con bộ váy mà con thích này "
Có lần, tôi vì điểm toán thấp mà bị mẹ mắng, tôi khóc dữ lắm, chú biết nên nhắn tin bảo
"Công chúa Vy của chú ơi, xuống nhà nha, chú chở Vy đi ăn kem Hồ Tây, mặc kệ điểm chác đi. "
Chú cứ thế mà chiếm luôn chức "bạn thân" trong lòng tôi. Tôi có tâm sự gì cũng đều kể cho chú nghe. Tôi tự hỏi không biết ở trong lòng chú... Tôi chiếm một vị trí như thế nào nhỉ?
Năm nay tôi mười tám tuổi còn chú thì ba mươi tư tuổi, nếu giả sử sau này chú lấy vợ, chú sẽ có một gia đình riêng... Như vậy, chú sẽ không còn thời gian quan tâm tôi nữa sao?... Tôi liền gạt phăng đi cái suy nghĩ đó ở trong đầu... Tôi sợ lắm... Tôi phải nhanh chóng bộc lộ tình cảm của mình cho chú biết.
Nhưng... Tôi còn chưa kịp nói cho chú nghe về cảm xúc của mình thì cơn ác mộng đáng sợ nhất đời tôi bỗng dưng ập tới.
Ngày đó chú sang nhà tôi, chú và bố tôi uống bia, đôi mắt chú đượm buồn.
Tôi vì tò mò mà áp sát tai vào cửa phòng, nghe lén cuộc nói chuyện của chú và bố.
"Thế là chú sắp cưới vợ rồi à? "
"Vâng, là một người mẹ em mai mối, hôm qua em vừa đi xem mặt "- Nói tới đây chú thở dài còn trái tim tôi như vỡ vụn.
"Thế chú có thích không? "
"Không có tình cảm anh ạ, mà mẹ em sắp xếp hết cả rồi "
Bố tôi lắc đầu, chép miệng bảo:
"Chú cũng tới tuổi rồi còn gì, 34 tuổi rồi mà chưa có duyên với một ai. Thôi thì cứ nghe lời các cụ vậy, cha mẹ cũng già cả rồi cũng mong có cháu lắm. Chú cứ yên bề gia thất cho các cụ yên tâm!"
Tôi nhìn vẻ mặt bất lực của chú mà lòng tôi đau như cắt. Tôi bấu chặt lấy gấu váy, không muốn nghe thêm điều gì nữa mà chạy ngay về phòng mình khóc một trận như mưa...
Nếu chú lấy vợ, chú có cuộc sống riêng, vậy là chú sẽ không còn thương tôi nữa. Không còn ai bảo vệ cho tôi nữa, không còn ai nghe tôi lải nhải tâm sự nữa, không còn ai để tôi nũng nịu nữa... Tôi không còn là 'công chúa bé bỏng của chú nữa'...Chú... Chú sẽ thương cô ấy... Chú sẽ không thương tôi nữa...
Nghĩ vậy tôi úp mặt vào gối khóc to hơn, đến khi đôi mắt tôi sưng húp, vành mắt đỏ hoe.
Cả đêm tôi trằn trọc không ngủ được, cứ nghĩ tới việc vòm ngực ấm áp đó sẽ không còn thuộc về tôi nữa... mà dành cho người 'vợ' đó... Tôi không thể chịu nổi! Sự cưng chiều đó là của tôi kia mà!!! Tôi vừa tức vừa khóc tới mức la hét ầm ĩ!
Chú thật quá đáng! Vậy mà chú nói chú chờ tôi lớn... Năm nay tôi đã là sinh viên năm nhất đại học, chú kiên nhẫn một chút nữa cũng không được sao? Chú... Chú là đồ dối trá!
Tôi tức giận vơ lấy cái gối trên giường ném luôn vào tường.
Lồng ngực tôi phập phồng, hô hấp khó khăn... Trong đầu tôi cứ hiện lên hình ảnh chú trao những cử chỉ ân cần mà chũ đã dành cho tôi cho người khác! .... Không... Không được! Tuyệt đối không được!
BẰNG MỌI GIÁ! CHÚ PHẢI LÀ CỦA TÔI!
Nghĩ vậy, một ý nghĩ đen tối xoẹt qua trong đầu tôi...
Ý này... Tôi chần chừ một hồi. Ý này hơi liều mạng thì phải...
Nhưng chỉ còn cách này thôi... Chú phải là của tôi!! Vĩnh viễn!