Chú Ơi, Bố Em Về Rồi

Chương 15: Chú Ơi...




Hứa Tri Ý được Khương Từ Diễn đưa về nhà, vừa bế cô vào nhà đã gây không biết bao nhiêu sự chú ý của các người hầu trong nhà, bà quản gia là người kinh ngạc nhất thấy cô bất động trong tay Khương Từ Diễn liền sốt sắng, lo lắng.

“ Cô chủ bị sao vậy? “

“Con bé bị bạn học ở trường bắt nạt “

“ Cái gì?, chuyện này phải nói cho ông chủ biết “

Khương Từ Diễn vừa bế cô lên phòng vừa trả lời từng câu của bà ấy, gương mặt anh lãnh khốc, lạnh lùng từng cử chỉ đều vô cùng ôn nhu còn bà ấy thì vội vã, hấp tấp còn không ngừng kêu than thay cho Hứa Tri Ý.

“ Lấy cho tôi cái khăn đến đây, giúp tôi thay cho con bé một bộ quần áo khác đi “

Bà quản gia hối hả chạy vào phòng đồ lấy đại một cái váy ngủ babydoll màu xám nhạt cùng với cái khăn màu xanh đen chạy vội ra, hai tay thoáng thoát lau mình mẩy cho cô, Khương Từ Diễn chỉ nhìn qua vài giây rồi cũng rời khỏi phòng, anh đóng chặt cửa đứng ngay ngoài cửa phòng trâm ngâm hồi lâu, nghĩ đến chuyện Hứa Tri Ý bị bắt nạt đôi mắt liền trở nên hung ác, anh biết rõ thế lực của Hứa gia ở Hiên Đông lớn mạnh nhưng cuối cùng Hứa Tri Ý vẫn bị người khác dễ dàng bắt nạt dễ dàng xem thường đó thôi, Khương Từ Diễn lại càng hận khi cô đã là người phụ nữ được anh công nhận nhưng lại bị kẻ khác tùy ý chà đạp ngay trong tầm mắt anh.

“ Chú ơi...”

“ Chú ơi...”

“ Cô chủ, cô sao rồi?...cô chủ “

Hai mắt Hứa Tri Ý nặng trĩu mở ra, trước mắt là màn sương dày cuộm sau đó mới từ từ tan đi, Hứa Tri Ý nhìn trần nhà chớp chớp mắt, cô bất giác vươn tay ôm đầu hai mày nhíu lại vì nhói, Hứa Tri Ý nghiêng đầu đã thấy gương mặt đầy lo lắng của quản gia, bà ta lay lay cánh tay cô hai mắt không dám chớp.

“ Cô sao rồi, cô chủ? “

“ Chú ấy đâu...rồi?, chú...đâu...rồi “

Bà quản gia có chút khó hiểu, vào lúc thế này nếu là trước đây Hứa Tri Ý sẽ chỉ mở miệng tìm bố mình vậy mà sau khi gặp người đàn ông này, một câu cũng Khương Từ Diễn, hai câu cũng Khương Từ Diễn, bà ta càng lúc lại càng nghi ngờ hành động giữa bọn họ hơn nhưng có nhìn thế nào cũng không nhìn ra được thái độ nào khác của Khương Từ Diễn đối với Hứa Tri Ý, chỉ có mỗi cô là thay đổi mà thôi.

“ Ở bên ngoài “



“ Gọi chú ấy...vào...vào đây “

Bà quản gia mở nhẹ cửa ra đã thấy một thân hình sừng sững đứng ngay trước cửa, ánh mắt lạnh lùng khiến bà ấy rùng mình.

“ Cô chủ, tìm cậu “

Khương Từ Diễn lập tức đi vào, để mặc bà quản gia mà đóng cửa lại, bà ấy cũng tự hiểu chuyện liền rời đi. Khương Từ Diễn vừa ngồi xuống giường, Hứa Tri Ý đã ngồi phốc dậy nhào đến ôm chặt người đàn ông, cô thút thít vùi mặt lên bờ vai anh, cơ thể vẫn còn vương chút run rẩy được bàn tay anh vuốt ve trấn an, Khương Từ Diễn khẽ hôn lên mái tóc cô thật lâu hai mắt anh nhắm nghiền lại đầy suy tư.

“ Sao lại để người khác bắt nạt?, chẳng phải em nghịch ngợm lắm sao? “

“ Chú không bênh em? “

Hứa Tri Ý chớp chớp mắt đẩy người đàn ông ra cô nhìn đôi mắt như không có chuyện gì của anh mà có chút đau lòng, Hứa Tri Ý đánh vào lồng ngực người đàn ông một cái vậy mà người đau lại là cô, người đàn ông nhếch cong khóe môi hôn lên bờ môi cô dỗ dàng, anh vuốt lại những lọn tóc dính bên gò má của Hứa Tri Ý. Làm sao lại có chuyện không bênh cô được dù nhóc con của anh có đúng hay sai thì anh đã một đời là đứng về phía cô rồi, Khương Từ Diễn biết rõ bản thân đối với nhóc con của anh quan trọng đến thế nào tuy chưa đến mức quan trọng bằng cả sinh mạng nhưng chỉ cần cô có một vết xước nhỏ thôi cũng khiến anh đứng ngồi không yên.

“ Có đau ở đâu nữa không? “

“ Đau ở đây “

Hứa Tri Ý đặt tay lên ngực trái mình, cô ủ rủ cúi mặt nói khẽ, tỉnh dậy thấy mình đang nằm ở nhà thì cô biết chắc chắn là do người đàn ông này đã giúp cô nhưng sao thái độ của anh đối với việc cô bị bắt nạt lại hờ hững như thế, người đàn ông này khiến cô đau lòng đến nổi cô không muốn nhìn mặt anh nữa rồi. Bất ngờ bàn tay to lớn bao lấy bàn tay cô ở ngực trái, người đàn ông nhẹ nhàng nâng cằm cô lên.

“ Không đau nữa, ngoan sau này sẽ không để em bị bắt nạt nữa, sau này em cũng không được phép để bất cứ ai có cơ hội bắt nạt mình nữa có biết không? “

Hứa Tri Ý khẽ nâng mi bây giờ cô mới nhìn ra được sự lo lắng của người đàn ông này dành cho mình, bất giác nở một nụ cười tươi ôm chặt lấy anh gật gật đầu, biết làm sao đây nếu người đàn ông này cứ dịu dàng với cô như thế cô sẽ yêu chết anh mất yêu đến mức đánh mất bản thân.

Hứa Tri Ý không biết bản thân mình bị làm sao nữa, trước đây cô không hề có dáng vẻ này, yếu đuối, ỷ lại.

...

Hứa Tri Ý được người đàn ông dỗ dành cô ngủ một giấc đến tận tám giờ sáng, đến lúc tỉnh dậy người đầu tiên tìm kiếm cũng là Khương Tự Diễn, theo như cô biết thì vào giờ này anh đã ở dưới phòng khách cùng bố cô uống trà tán gẫu nhưng hôm nay chỉ có một mình bố cô đang tập trung ngồi đọc báo, Hứa Tri Ý âm thầm đi khắp nhà đảo mắt hết chỗ này đến chỗ khác vẫn không thấy Khương Từ Diễn đâu đến khi không chịu được nữa mới lên tiếng.



“ Bố, sao con không thấy chú. Chú đâu rồi? “

Hứa Trù hơi ngẩng đầu nhìn con gái mình vài giây rồi trả lời.

“ Đi rồi “

“ Đi rồi?, Chú ấy đi đâu? “

“ Về Mạt Thành, A Khương có việc quan trọng phải đích thân giải quyết ngay nên đã đi từ đêm qua rồi “

Rõ ràng đến tận gần mười một giờ anh vẫn đang một tay ôm cô trong lòng một tay dỗ cô ngủ, vậy mà lại có thể rời đi ngay từ trong đêm. Hứa Tri Ý gương mặt tràn đầy thất vọng, người đàn ông này đi cũng không để lại cô một lời nhắn nào, anh không nghĩ nếu anh im lặng đi như thế cô sẽ buồn biết bao, sẽ nhớ anh biết bao. Hứa Tri Ý buồn bã đến độ không màn đến bữa sáng, cô cũng không còn tâm trạng để đến trường, cả ngày ủ rũ ngồi trong phòng, trong lòng vì bực bội mà làm rối tung cả căn phòng lên, mọi thứ bị cô vô cớ đập phá, còn không thương tiếc mà vứt lung tung, Hứa Tri Ý mặc bộ mình có khuyên nhũ thế nào cũng nhất quyết không chịu mở cửa phòng, ông ấy lại càng không biết rõ lí do vì sao con gái mình hôm nay lại lạ đến thế chỉ nghỉ đơn giản có lẽ cô lại có chuyện gì bực bội trong lòng không thể nói ra.

Hứa Tri Ý đi qua đi lại, tự mình hậm hự, khó chịu cầm chặt cái điện thoại trong tay ngay cả số của người đàn ông cô cũng không có, chợt Hứa Tri Ý cảm thấy bản thân thật ngu ngốc sao đến cả số điện thoại của anh cô cũng không có. Hứa Tri Ý bỗng nghĩ đến bố mình, cô liền lẻn tìm sang phòng ông ấy vì biết chắc ông ấy sẽ có số điện thoại của Khương Từ Diễn, cô không tìm được bố mình chỉ thấy điện thoại của ông ấy ở trên bàn làm việc, Hứa Tri Ý vội vã tìm kiếm số điện thoại của Khương Từ Diễn những ngón tay cô thoang thoáng lướt màn hình đến khi nhìn thấy hai chữ ‘ A Khương ‘ khóe môi liền cong lên tạo nụ cười tươi, hai mắt cũng sáng rực Hứa Tri Ý nhanh chóng lưu lại số vào điện thoại mình rồi chạy nhanh về phòng, ngồi trên giường cô cười khúc khích, đang suy nghĩ không biết nên nhắn tin trước hay là gọi trước.

Hai phút sau, Khương Từ Diễn cũng đã quyết tâm gửi tin nhắn cho anh.

[ Khương Từ Diễn, đến đây gặp tôi “

Hứa Tri Ý biết rõ anh sẽ không ngờ cô chính là người nhắn tin nhắn này, cô muốn biết anh sẽ trả lời thế nào, anh không biết số điện thoại của cô nên chắc chắn sẽ tức giận lắm, Hứa Tri Ý đột nhiên cười ngả nghiêng cô thật sự muốn trực tiếp chứng kiến dáng vẻ của anh khi đọc tin nhắn này.

Ting...ting...

[ Nhóc con, em gan thật còn dám gọi tên tôi ]

Hứa Tri Ý liền khựng người, hai mắt cô chớp chớp...làm sao anh biết được là cô, Hứa Tri Ý ôm điện thoại vào ngực cô khó hiểu đảo mắt xung quanh rồi nhanh chóng gửi tin nhắn.

[ Sao chú biết là em? ]

[ Ngoài em ra còn ai nghịch ngợm như thế nữa, cũng không có ai to gan đến mức gọi thẳng tên tôi như thế? ]