Tại nhà hàng Nhật, Lục Cửu gọi rất nhiều món cho Khương Tỷ ăn. Nào là Sushibar, mì ramen, cơm nắm Onigiri, Takoyaki...,v.v.
Khương Tỷ thật sự sáng mắt khi lần đầu tiên cô được ăn món Nhật, và được chứng kiến tất tần tật những món ăn khá độc đáo và phổ biến của Nhật, cô háo hức gắp thức ăn bỏ vào trong miệng để xem xem khẩu vị của nó như thế nào, quả nhiên khác xa hơn tưởng tượng của cô.
- Ưm,...ngon lắm luôn ấy, chú Cửu món này trong tiếng Nhật gọi là gì vậy ạ ?
Lục Cửu từ tốn đáp.
- Đó gọi là Takoyaki, hay còn gọi là bánh bạch tuộc nướng, em mau ăn nhiều vào..
- Tất nhiên rồi ạ
Vừa dứt lời thì Khương Tỷ đã nhanh chóng ăn, Lục Cửu khẽ lắc đầu trong bất lực. Nhưng bất chợt anh nhìn thấy Lục lão gia cũng tức là bố của anh, và người đi bên cạnh ông ta là một người phụ nữ trẻ trung và một nhóc con đang tiến đến gần chỗ hai người, ngay trong tức khắc Lục lão gia cũng thấy anh, ông ta cùng vợ con của mình đi đến chỗ hai người.
- Thằng nhóc con, thấy bố của mình không biết chào hỏi sao ?
- Không nhất thiết
- Mày...
Thái độ của Lục Cửu dành cho Lục Tứ Đại vô cùng nhởn nhơ, nhìn thoáng qua người khác nhìn vào còn tưởng hai người họ không phải bố con. Mặc dù rất tức giận với thái độ đó của anh, ông ta được cô vợ trẻ của mình trấn an không được nóng nảy.
Cô ta chính là Giang Thanh Thanh, vợ lẽ của Lục lão gia và cô ta sinh cho Lục lão gia một cậu con trai rất kháu khỉnh giống hệt Lục Cửu.
Thấy tình hình như vậy, cô ta giở giọng ngọt ngào lên tiếng.
- Lục Cửu, con đừng để ý đến lời của bố con nói, giờ Dì sẽ đưa ông ấy đi chỗ khác, con đừng tức giận
Vừa nói cô ta gượng cười nắm lấy tay Lục lão gia, mà ông ta lấy thấy khó chịu.
- Tại sao em lại phải nói chuyện nhỏ nhẹ với một thằng nhóc không biết tôn nghiêm với người lớn như vậy, hừ chúng ta đi thôi..
- Dạ thưa lão gia, chúng ta đi thôi đừng quấy rầy tụi nhỏ dùng bữa
Lục lão gia khẽ liếc xéo anh, sau đó hừ lạnh cùng cô vợ trẻ của mình rời đi, nhưng cậu con trai của họ lại bất ngờ kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Lục Cửu.
Ông ta thấy vậy liền nhăn mày khó chịu.
- Tiểu Kiêu, con đang làm gì vậy hả ? Mau xuống đây ngay, không được làm phiền người khác ăn
Lục Kiêu chính là cậu con trai cưng của Lục lão gia, năm nay được chín tuổi, cậu nhóc này sở hữu gương mặt khó giống hệt Lục Cửu vừa giống Lục Tứ Đại, cậu nhóc nghe bố mình nói vậy liền phụng phịu không chịu.
- Con không đi ăn với hai người nữa đâu ạ, con sẽ ở đây ăn cùng anh hai của con...
- Tiểu Kiêu à..
- Thôi mặc kệ con đi lão gia, hai chúng ta cùng nhau đi ăn để cho có không gian riêng nữa
Nghe vậy hai mắt ông ta liền sáng rực, vội nắm lấy tay cô vợ trẻ của mình rồi cười tươi rói, hai người họ cũng rời đi ngay sau đó, sắc mặt Giang Thanh Thanh cũng dần thay đổi trở nên nét mặt gian xảo.
Lục Cửu nhìn cậu nhóc ăn một cách ngấu nghiến như vậy liền cau có, anh không nghĩ bản thân đến từng tuổi này rồi lại còn lòi ra một cậu em trai kém anh hơn ba mươi hai, làm sao mà anh có thể chấp nhận được.
- Anh hai, anh mau ăn đi ạ
Cậu nhóc Lục Kiêu thấy anh không đụng đến đồ ăn liền nhắc nhở nhẹ anh, thấy thức ăn dính trên khoé miệng của cậu nhóc anh liền nhăn mày khó chịu ra mặt, đấu tranh tâm lý một hồi anh mới không mấy tình nguyện lấy giấy lau khoé miệng giúp thằng nhóc.
- Oa...em cảm ơn anh hai rất nhiều, lần đầu tiên em thấy anh hai quan tâm đến em đấy ạ...
Thằng nhóc vô cùng cảm kích trước hành động ấm áp của anh hai mình, trước giờ anh luôn hờ hững với cậu nhóc luôn tỏ thái độ xa cách với thằng nhóc nhưng mà không có nghĩa là anh ghét thằng bé.
Lục Cửu quay sang Khương Tỷ, thì thấy cô vẫn đang ngờ nghệch ra.
- Ai điểm huyệt cho em à ? Còn ngây người đó làm gì ? Mau chóng ăn đi..
- H-ả ? Dạ..., à nhưng mà người đàn ông vừa rồi chính là bố của chú Cửu ạ ?
- Ừ
Khương Tỷ do dự một chút liền muốn hỏi về người phụ nữ đang đi cùng với Lục lão gia.
- Mà người phụ nữ kia, đó là...ưm
- Tôi nói em ăn nhanh lên
Lục Cửu không hề thương hoa tiếc ngọc mà thẳng thần nhét miếng thức ăn bỏ vào trong miệng cô, muốn cô không hỏi điều gì nữa. Mà Lục Kiêu bên này thấy vậy liền tò mò về cô, cậu nhóc nhí nhảnh hỏi anh.
- Ủa anh hai, chị xinh đẹp này là ai vậy ạ ?
- Nhóc cũng mau ăn đi
Nói rồi, Lục Cửu một lần nữa nhét thức ăn bỏ vào trong miệng cậu nhóc, cả hai người im lặng ngồi ăn. Đúng lúc thanh toán, Khương Tỷ cầm lấy túi xách mini da trơn đen của mình sau đó rút ra một chiếc thẻ đen, cô bất ngờ hơn đưa chiếc thẻ đen ấy dưới gầm bàn ăn, Lục Cửu nhanh chóng thò tay dưới gầm bàn nhận lấy chiếc thẻ đen.
Lục Cửu vẫn là gương mặt nhởn nhơ ấy, anh giơ chiếc thẻ đen lên rồi gọi nhân viên ra thanh toán. Anh đã hứa với cô rằng, toàn bộ số thẻ đen của anh đang có phải đưa cho cô hết, nên vừa rồi cô rất tinh tế không muốn anh phải bị quê trước nhân viên phục vụ.
Trên xe trở về, Khương Tỷ chọn ngồi sau xe cùng với Lục Kiêu khiến anh tức mà không nói thành lời, trước khi trở về nhà cô có dặn dò Lục Cửu hãy ghé qua tiệm bánh ngọt.
Ngồi trên xe, cô và nhóc Lục Kiêu lại rất vui vẻ ngồi ăn bánh su kem, anh ngồi ở trên lái xe mà đã cảm thấy nhức nhức cái đầu vì hai đứa trẻ này.
- Chú Cửu, aaa...há miệng ra nàoo...
Khương Tỷ vươn tay đút bánh su kem cho anh, mà anh cũng rất phối hợp vừa lái xe vừa nghiêng mặt há miệng ra muốn cắn miếng bánh, chiếc bánh sắp vào tận miệng của anh rồi nhưng bị cậu nhóc Lục Kiêu cướp lấy bỏ vào trong miệng mình.
Khiến cho anh đứng hình mấy giây, ngay lúc lập ánh mắt anh liếc "nhẹ" Lục Kiêu.