Chú Nuôi

Chương 2: Gọi Ta Là Chú Cửu




Khương Tỷ được bác sĩ kiểm tra xong thì không thấy điều gì bất thường chỉ có vết thương ngoài da trên trán cô bé, ngay sau đó Tần Ân làm giấy xuất viện cho cô bé.

Ba chiếc siêu xe Bugatti La Voiture Noire màu xám đã đậu sẵn trước cửa bệnh viện để hộ tống Khương Tỷ về biệt thự Tây Cẩm. Khương Tỷ được được vào trong biệt thự của anh, cô bé vô cùng tò mò nhìn ngó xung quanh khắp căn biệt thự rộng lớn mênh mong như thế này, vừa có chút thích thú.

Người hầu làm trong nhà nhanh chóng chạy ra xếp thành hai hàng, cung kính cúi chào cô bé.

- Chào mừng Khương tiểu thư về biệt thự Tây Cẩm

Trong lòng cô bé vô cùng hoang mang, có cần khoa trương đến như vậy không ? Nhưng cô bé không nói gì lặng lẽ đi theo sau Tần Ân, vừa bước vào trong cô bé càng thêm choáng ngợp bởi sự nguy nga tráng lệ, vừa cổ điển mang phong cách châu Âu.

Tần Ân vẫn lạnh lùng lên tiếng.

- Khương tiểu thư có hài lòng nơi này chứ ?

Khương Tỷ mỉm cười ngây ngô trả lời.

- Có ạ, nơi này thật sự rất đẹp cứ như một toà lâu đài khủng lồ vậy đó

Nghe vậy Tần Ân nhếch môi cười lạnh.

- Vậy thì tôi sẽ đưa Khương tiểu thư vào tham quan phòng ngủ của mình

Anh ta quay người tiến đến lên lầu tầng hai, thấy vậy cô bé Khương Tỷ cũng nhanh chóng đi theo anh ta. Lại một lần cô bé càng thêm choáng váng và kinh ngạc, đây thật sự là phòng ngủ của cô bé thật sao ? Sao lại đẹp đến như vậy, điểm chú ý nhất chính là không gian phòng ngập tràn màu xanh lá cây. Vừa hiện đại nhưng vẫn có sự hoài cổ, vintage trong đó, vừa có giường đơn, tủ quần áo ba cửa, kệ treo tường, kệ đứng kèm hộc tủ, và bàn ghế học tập.

- Khương tiểu thư có thích không ? Nếu không thích chúng tôi đổi lại như ý muốn của cô

Khương Tỷ nghe vậy vội vàng xua tay ý không cần phải làm vậy.

- Dạ không, cháu rất thích ạ



- Tiểu thư thích là tốt, vậy cô nghỉ ngơi đi một lát nữa sẽ có người hầu đánh thức cháu dậy ăn cô

Tần Ân lạnh lùng rời đi, sau khi anh ta rời đi sắc mặt Khương Tỷ trở nên ảm đạm rồi sau đó sụt sịt, cô bé leo lên giường bỗng dưng hốc mắt bắt đầu ửng đỏ, nước mắt trực trào ra.

- Bố ! Mẹ ! Tiểu Tỷ rất nhớ hai người, tại sao hai người lại nhẫn tâm bỏ Tiểu Tỷ mà đi...hức...sao không đưa Tiểu Tỷ đi cùng...

Cô bé đã biết hết chuyện bố mẹ cô bé đã qua đời sau khi xảy ra tai nạn kinh hoàng ấy, nhưng vẫn tỏ ra bản thân mình rất ổn vì không muốn người khác phải bận tâm đến cô bé, nên chỉ biết lặng lẽ tủi thân một mình, cũng nhờ hai người họ mà cô bé mới được sống sót, Khương Tỷ khóc rồi ngủ lúc nào không hay.

Lục Cửu lạnh lùng khoanh tay đứng trước cửa phòng ngủ của Khương Tỷ, khóe môi anh khẽ giật giật lời nói vừa rồi của cô bé đã lọt hết vào tai anh.

- Đúng là một đứa trẻ đáng thương !

Anh bỏ một câu rồi rời đi.

Tối đến, Khương Tỷ đang ngủ nhưng được một cô người hầu tên A Uyên đi đánh thức cô bé, cô người hầu này chuẩn bị cho cô bé một chiếc đầm voan tầng xòe vừa tay dài cổ cao màu be, như kiểu tiểu thư, nhưng chiếc đầm mà Khương Tỷ đang mặc thuộc nhãn hiệu Louis Vuitton và còn chưa là với số trị giá của chiếc đầm này.

- Đi thôi thưa Khương tiểu thư

- Vâng ạ

Được cô người hầu chỉ dẫn nên Khương Tỷ thành công nhanh chóng đến phòng ăn, trên bàn ăn còn có một người đàn ông khá là đáng sợ đang ngồi uy nghiêm nhìn cô bé, khiến cho cô bé có một chút sợ hãi.

Khương Tỷ không dám ngồi vào ghế chỉ đứng khép nép một bên, Lục Cửu nhướng mày hơi mất kiên nhẫn.

- Còn không mau ngồi xuống

- Dạ...dạ vâng ạ..



Cô bé kinh hãi liền nghe lời anh ngồi vào ghế, trong bữa ăn tối nay diễn ra vô cùng ngột ngạt đối với Khương Tỷ, cô bé luôn ăn trong sự lo lắng bất an, sợ người đàn ông đó làm gì cô bé.

Cuối cùng bữa ăn cũng kết thúc sớm, Khương Tỷ được một phen thở nhẹ nhõm.

Khương Tỷ nhanh chóng đi vào phòng ngủ của mình, quả thật biệt thự này cứ như cung điện vậy rất to và rộng rãi, cô bé đi vào phòng ngủ của mình thì suýt chút nữa bị lạc, may thay được người hầu chỉ dẫn.

Về phòng mình nhưng cô bé không biết phải làm gì, nhưng khi ánh mắt cô bé va vào tủ sách tại đó, Khương Tỷ lấy đại một cuốn truyện tranh ra đọc, chưa được bao lâu thì phía sau lưng cô bé truyền đến giọng nói lạnh lùng của Lục Cửu.

Cô bé đứng dậy cúi đầu chào anh.

- Kể từ giờ cháu sẽ sống ở đây, cứ gọi ta là chú Cửu hoặc Cửu thúc thúc

Dù rất sợ hãi anh nhưng Khương Tỷ vẫn ngoan ngoãn nghe những lời từ anh.

- Dạ vâng ạ, cháu biết rồi

Lục Cửu nói xong những lời cần nói, xong cái anh lạnh lùng quay người đi nhưng chợt còn một chuyện chưa nói.

- Ngày mai sẽ có người đưa cháu ra ngoài

- Dạ cháu biết rồi thưa chú Cửu

Anh không nói không rằng nhanh chóng rời đi, Khương Tỷ lần nữa thở phào nhẹ nhõm, không biết tương lai của cô bé sẽ như sao nữa khi mà lúc nào cũng phải thở nhẹ nhõm như thế này.

...

Sáng sớm ngày hôm sau, Tần Ân nhận lệnh của Lục Cửu là đưa Khương Tỷ đến viếng thăm mộ bố mẹ của cô bé, chiếc xe Bugatti La Voatio Noire bóng loáng đậu trước cổng nghĩa trang lớn.

Tần Ân đưa Khương Tỷ đi đến trước mộ của bố mẹ cô bé, anh ta đưa cho cô bé một bó hoa cúc rồi lặng lẽ quay người đi để cho cô bé có không gian riêng với bố mẹ.