Chú Nuôi

Chương 12: Chúng Ta Đi Trước Cho Lành




Vào buổi tối tại Tây Cẩm, hai người đang ăn cơm thì đột nhiên nghe tiếng mưa lớn ập đến, Khương Tỷ nhìn ra cửa sổ mà cảm thán.

- Mưa lớn quá

- Chắc chút nữa sẽ có sấm sét

Lục Cửu lên tiếng đáp, ngay sau đó ngước lên nhìn Khương Tỷ mà hỏi.

- Em có sợ không ? Nếu mà sợ thì tối nay đến phòng của tôi ngủ

Gương mặt xinh đẹp của Khương Tỷ ngay lập tức ửng đỏ và trở nên lúng túng, cô căng thẳng lập tức trả lời anh.

- Cháu...cháu không có sợ sấm sét

- Vậy sao

Anh không muốn chọc cô nữa nên tập trung vào phần ăn của mình, cô chỉ biết cúi gằm mặt xuống ăn cơm chứ không dám ngẩng cao đầu lên.

Đồng hồ điểm đến mười một giờ nhưng trời mưa vẫn lớn không có ý định ngừng, ngay cả sấm sét cứ ầm ầm ập xuống.

Cạch.

Khương Tỷ chuẩn bị nằm xuống bắt đầu ngủ thì bất ngờ cánh cửa phòng của mình mở ra, cô thấy Lục Cửu trên tay đang ôm một cái gối dần tiến đến chỗ cô.

Cô ngờ nghệch lên tiếng hỏi.

- Sao chú Cửu lại vào đây ?

- Tôi sợ sấm sét

Trên gương mặt của Lục Cửu rõ ràng có ghi: " Em không sợ thì để tôi sợ"

Câu trả lời bình thản của Lục Cửu khiến cho cô hoá đá tạo chỗ, là sợ dữ chưa ? Vừa rồi trong lúc ăn bữa tối anh hùng hổ hỏi cô có sợ sấm sét không, cuối cùng người sợ lại là anh.

- Nhưng tại sao chú phải ôm cái gối chạy sang phòng cháu ?



- Muốn ngủ cùng em cho đỡ bớt sợ

Cơ thể Khương Tỷ trở nên đông cứng, cái gì cơ ? Muốn ngủ chung với cô ư ? Mặc dù từ nhỏ cô có từng ngủ với anh, nhưng lớn rồi cô không thể được, ngay lúc này cô có một chút lúng túng có nên cho phép anh ngủ hay không ?

Khẽ cắn môi dưới, Khương Tỷ bối rối không biết phải làm sao thì anh lại lên tiếng.

- Em yên tâm, tôi sẽ không đụng chạm đến em đâu hoặc nếu em vẫn chưa yên tâm vẫn có thể lấy gối ôm chắn ở giữa cũng được mà

Khương Tỷ đành không còn cách nào khác.

Nằm trên giường, mỗi người đều nằm ra ở mép giường và cũng không ai lên tiếng. Đến khi trời khuya, người nằm ngon lành vẫn là Lục Cửu, còn cô thì cứ nằm trằn trọc mãi không ngủ được vì người nào đó, Khương Tỷ ngủ không được cũng không chịu được sự áp bức trong lòng, cô thẳng chân đá vào eo Lục Cửu.

- Ui đau quá...Khương Tỷ ! Em dám đá tôi, gan em ngày càng to ra rồi nhỉ ?

Lục Cửu đưa tay xoa xoa cái eo của mình, anh không biết nó có làm sao hay không nữa, Khương Tỷ vẫn không hề sợ sệt trước thái độ của anh mà ngược lại còn tỏ thái độ tức giận với anh.

- Cũng không phải tại chú sao hả ? Tại sao chú Cửu không về phòng của chú ngủ đi, sao phải ngủ phòng cháu hại cháu không chợp mắt được một chút nào..

Nghe cô trách khứ, Lục Cửu nhất thời bị Khương Tỷ làm cho cứng họng, anh không biết phải nói như thế nào mới phải, anh trong cơn thịnh nộ nhưng vẫn phải kiềm chế sau đó cầm cái gối lên rời đi.

- Em nghỉ ngơi đi

Sau khi nghe tiếng đóng cửa Khương Tỷ thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng sau suy đi nghĩ lại thì cô có nên hơi quá đáng không ta ? Mà thôi kệ, miễn sao cô được một giấc ngủ ngon là được.

...

Khương Tỷ sau một ngày đi học đầy mệt rã rời người thì đi nhanh vào phòng, cô bây giờ chỉ muốn nằm trên giường tận hưởng và vài thứ đồ vặt rồi xem phim. Nói là làm, cô thay quần áo rồi đi ra mở học tủ ra lấy đồ ăn vặt của mình, nhưng sao không thấy đâu cả chỉ còn vỏn vẹn bịch bim bim.

Lần này cô biết là ai làm rồi, hôm qua cô lén lút Lục Cửu vào quán tạp hóa mua đồ ăn về nhưng không ngờ bị anh phát hiện âm thầm giấu đi, cô tức đỏ cả mặt.

Nhanh chóng rời khỏi phòng đi đến tìm Lục Cửu nói chuyện, vừa mới bước vào phòng ngủ của anh thì không thấy bóng dáng đâu biết chắc anh đang ở thư phòng, Khương Tỷ với gương mặt hậm hực đi tìm anh.

Cạch.

- Anh Lục, cái chân gà này ngon quá, rồi chừng nào chúng em mới được ăn lại ạ ?



- Đúng đó anh Lục, cái bịch bánh ngọt này nó ngọt gì đâu, lâu ơi lâu tụi em mới có dịp ăn lại đồ ngọt như thế này

- Câm mồm và ăn nhanh lên cho tôi, tôi kêu các cậu ăn hộ tôi hết cái đống đồ này chứ không phải kêu các cậu khen ngon hay khen dở, mau nhét nhanh lên..

Ba người đàn ông, Lục Cửu cùng hai thuộc hạ thân cận của mình Thành Uý và Tần Ân đang ngồi trên ghế khách. Trên bàn là những loại đồ ăn vặt, nói đúng hơn là đồ ăn vặt của Khương Tỷ, anh vì không muốn cho cô ăn vặt nên đã tìm kiếm khắp phòng để tìm ra mấy đồ ăn vặt này, anh đem lên cho hai thuộc hạ của mình ăn hộ để cho mau hết.

Lục Cửu vừa cắn một miếng dâu Tây sấy lạnh, liền cảm thán.

- Ể, cái này vừa giòn vừa ngọt vừa có chút nữa, hai đứa các cậu muốn thử không ?

- Đâu đâu anh Lục ??? cho tụi em thử nữa

Anh nhanh chóng đưa mỗi người mỗi bịch dâu Tây sấy lạnh, cả ba người đàn ông nhanh chóng ăn một cách ngon lành mà không hề hay biết phía sau lưng họ đang đằng đằng sát khí.

Thành Uý vừa cắn được một miếng thì đột nhiên hắt hơi một tiếng, anh ta đưa tay chà chà vào mũi vừa cảm thấy lành lạnh ở sau lưng.

- Anh Lục, em thấy hình như có cảm giác hơi lạnh lạnh sống lưng thì phải...

Tần Ân cũng cảm nhận được liền gật đầu với Thành Uý.

- Em cũng cảm thấy như vậy...Ủa, anh Lục sao anh lại dựng tóc gáy lên hết vậy...

Lục Cửu đưa tay sờ vào tóc mình.

- Ủa có sao ?

Lời của anh vừa dứt thì cũng là lúc tiếng hét thất thanh của Khương Tỷ vang lên, khiến cho cả ba người trợn tròn con mắt khựng người lại.

- Lục...Cửu...sao chú dám...???

Tần Ân nhanh sau đó đứng dậy kéo Thành Uý lên, nghiến răng nhỏ giọng vào tai anh bạn của mình.

- Chúng ta mau đi thôi, sau lưng thật ớn lạnh phải mau đi trước cho lành...

Cả hai nhanh chóng rời đi, lúc đi ngang qua Khương Tỷ bọn họ càng lạnh toát hơn khi mà nhìn thấy ánh mắt nóng rực của cô, bọn họ âm thầm cầu nguyện cho anh, mong anh lần này thoát được kiếp nạn.