Chú Nuôi! Xin Tha Cho Em

Chương 38: Tính cách chiếm hữu




Âu Dương Chính Thiêm nhìn ông Lam thì mủi lòng một ít nhưng không có nghĩa là anh tha cho Lam Hân Nghiên.

- Được, con gái ông rất an toàn, về đi

Nghe anh nói vậy ông Lam cảm ơn ríu rít rồi đi về, Lam Hân Nghiên ngồi trong nhà xem tivi thì bị ăn một bạt tai bất ngờ từ bố.

- Sao bố đánh con

- Thứ con gái ăn hại, tại mày mà công ty tao sắp không xong

Lam Hân Nghiên không hiểu chuyện gì tròn mắt nhìn ba cô ta, ông Lam tức giận mặt mũi đỏ hết cả lên, sinh con gái cưng chiều nó riết sinh hư, giờ suýt nữa mang tai hoạ đến cho ông.

- Mày làm gì bạn gái ngài Âu mà khiến cậu ấy tìm tao, mày suýt là hại ba mày rồi đấy con ạ.

Ông Lam nói xong tức giận đùng đùng bỏ đi lên phòng, Lam Hân Nghiên biết đã có chuyện, một chuyện nhỏ như thế mà cô ta suýt liên lụy đến gia đình mình.

Hôm sau, Ân Thiên Ngọc như con sâu lười không muốn làm gì cả chỉ muốn ngủ nhưng cũng phải thức đi học, Âu Dương Chính Thiêm cũng trở lại anh bước vào phòng cô thì thấy cô đang thay đồ, Ân Thiên Ngọc la lên đuổi anh ra ngoài, anh sững sờ đứng trước cửa có gì phải ngại chứ, trên người cô anh đều thấy hết rồi mà.

Thay đồ xong cô bước ra không quên lườm anh một cái.

- Em đi đâu vậy

- Đi học chứ đi đâu

- Anh đưa em đi

Ân Thiên Ngọc không nói gì chỉ bước ra khỏi phòng, Âu Dương Chính Thiêm hí hửng đi theo, lên xe cô chỉ đường cho anh đến trường học, thấy một chiếc xe sang dừng ngay cổng, mọi sinh viên đều xoay lại nhìn, trên xe người đàn ông tuấn mĩ dang chân bước ra tiến về cửa phụ mở cửa ra, một cô gái xinh đẹp cũng bước ra, hai người được nhiều người xung quang chú ý đến, các cô sinh viên đều đứng nhìn Âu Dương Chính Thiêm.

- Sao lại có người cao lại đẹp trai như vậy - một sinh viên nữ nói

Ân Thiên Ngọc cô phát mệt, lúc nào anh đưa cô đi là làm nơi đó nhộn nhào lên, anh có vẻ đẹp trai nhưng bên trong lại là tên biến thái chính hiệu.



- Em vô đây

- Chiều anh đón em

Nói rồi anh hôn gió cô một cái, cô cảm thấy nhợn nhợn ở cổ, trước trường mà sao lại làm vậy chứ không thấy ghê sao.

Cô không nhìn nữa đi thẳng vào trường, cô bạn cùng khoa với cô đi lại hỏi:

- Bạn trai cậu hả

- Ừm

Cô bạn không nói gì nữa mà đi về chỗ

Chiều về, anh đứng trước cổng đợi cô làm cô nhớ đến thời học cấp ba luôn có bóng dáng anh đợi cô trước cổng trường, lúc đó cô là cháu anh bây giờ với tư cách là bạn trai bạn gái.

Tiến đến chỗ Âu Dương Chính Thiêm, cô mỉm cười tự nhiên, nhìn kĩ lại thật lại đẹp trai lơ là chắc mất anh ngay cái độ đẹp trai này cua được bao nhiêu cô đây chứ.

Cuối tuần cô muốn về thăm bác Mộc, anh liền đưa cô về, ánh nắng sáng sớm chiếu lên kính xe dội lên khuôn mặt Ân Thiên Ngọc, ánh mắt trong veo hướng về phía trước, da mặt cô rất đẹp mịn màng không có nổi một nốt mụn, biết rằng cô chăm sóc da rất kĩ.

Đến nơi, Ân Thiên Ngọc đi vào tìm bác Mộc, thấy cô bà đi ra đón.

- Cháu về rồi sao

- Dạ, con nhớ bác chết mất

Bà mỉm cười phúc hậu ôm cô vào lòng, bác Mộc vô nấu vài món cho cô và Âu Dương Chính Thiêm, đồ ăn dọn lên bàn, cô gắp ăn ngay, cái tính này của cô thật không bỏ được, anh lắc đầu ngán ngẩm.

- Đồ ăn bác nấu là số một

Trong nhà bếp vang lên tiếng cười giòn rã.



Ăn xong Âu Dương Chính Thiêm đến cồn ty giải quyết công việc, những năm gần đây công ty anh ngày càng có tiếng, việc làm ăn rất thuận lợi.

Đến chiều, Ân Thiên Ngọc bước ra sau vườn ngắm cảnh.

Ân Thiên Ngọc đang đắm mình vào không khí thoáng mát sau vườn nhà anh, nghe tiếng xe dừng lại trước cổng, cô vẫn không quan tâm bỗng sau lưng cô có hơi thở nam tính phả vào sau tai thì cô giật nảy mình quay sáng đằng sau.

- Thiên Ngọc, em rất xinh đẹp

Thiên Ngọc đỏ mặt vì lời nói của Âu Dương Chính Thiêm rồi hấp ta hấp tấp chạy trong nhà, lòng ngực cô đập rất nhanh, hai má thì nóng bừng bừng.

Âu Dương Chính Thiêm nở một nụ cười nham hiểm:

- Em là của tôi, sẽ không ai được bén mạng đến gần em.

- Gương mặt em, cơ thể em, tính mạng của em đều là của tôi.

Ân Thiên Ngọc bây giờ là bạn gái anh nhưng vẫn xấu hổ vì lời nói của anh, sến súa, luôn gạ gẫm cô, muốn khen thì kêu tên cô để cô quay lại rồi khen đỡ làm cô ái ngại, khen mà thần thần bí bí sau lưng còn phả hơi thở nóng ấm vào tai cô khiến người cô nóng lên từng hồi.

Ân Thiên Ngọc ngồi trong phòng khách hai tai vẫn đỏ lên vì lời khen, Âu Dương Chính Thiêm từ ngoài bước vào mỉm cười ôn nhu tiến đến ôm cô.

- Bảo bối, sao em lại trốn

- Anh làm em ngại đó

Anh cắn nhẹ vào vành tai cô, khiến cô rụt người lại muốn tránh né.

- Không có gì phải ngại

- Buông em ra, có bác Mộc ở đây

Âu Dương Chính Thiêm buông lỏng cô ra, Ân Thiên Ngọc đi lên phòng nằm nghỉ một lát rồi lại về chung cư.