Chú Nuôi! Xin Tha Cho Em

Chương 35: Vì bánh dâu có thêm tình yêu của anh




Hôm nay là cuối tuần Ân Thiên Ngọc lại về thăm Âu Dương Chính Thiêm, anh bảo cô về đợi anh vì dạo này công ty khá bận.

Về đến Hồng Diện, cô bước vào phòng khách thì thấy Hoan Diền, cô chau mày nhẹ, cô ta tự nhiên như nhà mình ấy nhỉ.

- Chị Diền cũng ở đây sao

Nghe tiếng Ân Thiên Ngọc, Hoan Diền xoay qua, cô ta mỉm cười nói:

- Ngọc về rồi đó hả

Nghe Hoan Diền nói cô muốn ói, giọng gì mà õng ẹo chảy nước, cô không thèm nói với cô ta nữa, Ân Thiên Ngọc đi thẳng lên phòng.

Ân Thiên Ngọc nằm lăn lộn qua lại trên giường, cô nhớ chiếc giường này muốn xỉu, đúng là nệm giường ở nhà vẫn êm hơn, cô đi đến cạnh cửa sổ ngắm nhìn, hoàn thành việc học xong cô sẽ trở về nơi thân yêu này, dù gì cô cũng sống ở đây mấy năm trời, muốn xa sao xa được.

Âu Dương Chính Thiêm vẫn mua bánh ngọt cho cô, đến nhà anh ngó lơ Hoan Diền anh đi thẳng lên phòng Ân Thiên Ngọc.

- Ngọc, anh mua bánh ngọt cho em nè

Đang ngắm nhìn thành phố, nghe giọng nói quen thuộc cô xoay đầu lại mỉm cười nhẹ nhàng, cô tiến lại lấy bánh kem trên tay anh, mở bánh ra cô múc một miếng bánh dâu, vị chua của dâu vị béo của bánh và kem một sự kết hợp thật hoàn hảo, Ân Thiên Ngọc vừa ăn vừa gật đầu tỏ ý bánh rất ngon.

- Ngon thiệt đó

Âu Dương Chính Thiêm xoa đầu cô, ghé vào tai cô phả hơi thở nóng ấm nói:

- Em có biết vì sao bánh ngon không

Ân Thiên Ngọc tránh né khỏi anh, hơi thở anh phả vào tai cô khiến người cô như bị kích thích, cô xấu hổ né ra không thì cô chết mất.

- V-vì sao

Anh nở nụ cười lưu manh:

- Vì bánh dâu có thêm tình yêu của anh

Ân Thiên Ngọc phát ngấy với độ sến súa của anh, nó không thuyên giảm mà càng ngày càng tăng lên, cô không biết chú học ở đâu nữa nhưng cô lại không thấy khó chịu với lời nói của chú.

Bên ngoài Hoan Diền đứng nghe lén, cô ta nghe hết toàn bộ cuộc nói chuyện của hai người, cô ta không ngờ Âu Dương Chính Thiêm vậy mà lại yêu cháu mình, cô ta đi xuống phòng khách lấy điện thoại gọi cho Âu phu nhân.

- Bác gái con có chuyện muốn nói

- Con nói đi

- D-dạ lúc nãy con nghe Chính Thiêm nói anh ấy yêu cháu gái mình.

Âu phu nhân đầu dây bên kia mỉm cười tuyệt nhiên không nghe tiếng, bà biết chứ bà còn ngầm ủng hộ cơ vì con trai bà đến giờ chưa chịu có vợ, bà giả vờ ngạc nhiên:

- Con nói sao cơ



- Dạ anh ấy yêu cháu gái mình

- Được bác qua ngay

Đạt được ý đồ cô ta mỉm cười ẩn ý, ánh mắt thâm sâu gian tà hiện lên, Âu phu nhân biết được chắc chắn sẽ ngăn cản.

Âu Dương Chính Thiêm lúc này đang khoá môi Ân Thiên Ngọc.

Lúc nãy anh đã lừa được cô, anh kêu cô lại gần.

- Lại đây, tóc em dính gì kìa

Ân Thiên Ngọc cũng tin mà bước lại thế là bị anh khoá môi, nụ hôn nhẹ nhàng không cuồng bạo như trước khiến cô dễ thở hơn, mùi hương bạc hà của anh len lõi vào khoan mũi cô làm cô nhất thời chìm đắm trong nụ hôn.

Dứt nụ hôn hai má cô sớm đỏ ửng, thấy dáng vẻ ngượng ngùng đáng yêu của cô Âu Dương Chính Thiêm càng thích thú, anh thấy dường như cô đã không còn bài xích hay ghét anh nữa rồi chắc đây là đang dần chấp nhận anh nhỉ?.

Ân Thiên Ngọc xấu hổ đẩy anh ra khỏi phòng khoá cửa lại, hai tay áp lên má, ôi mẹ ơi cái cảm giác này là gì đây, cô thích ư?

Cô lấy điện thoại ra nhắn cho Mạn Lộ Khiết.

- Khiết, cứu mình

- Gì đó

- Lúc nãy chú mình hôn mình, mình không chống cự mà còn thích nữa.

- Cái gì, Thỏ Ngọc của mình hôn môi người khác rồi hả.

Ân Thiên Ngọc đang rối đây này mà còn bị chọc.

- Cậu đừng đùa nữa

- Tớ nghĩ cậu thích chú cậu rồi, nếu như vậy thì hãy dũng cảm chấp nhận tình cảm này đi đừng để sau này hối tiếc.

Đây là Mạn Lộ Khiết bạn thân yêu dấu cô đây sao, cô ấy không khác gì chuyên gia tư vấn tình cảm nữ, Lộ Khiết nói cũng có lý, nếu không thử một lần chắc chắn sau này sẽ hối hận dường như cô đã có quyết định gì đó.

- Cậu nói đúng, mình tìm chú mình đây, bye bye em yêu

Dưới phòng khách lúc này Âu phu nhân cũng đã tới, bà nhanh chân bước vào ngồi trong phòng khách, Âu Dương Chính Thiêm thấy mẹ mình mặt rạng rỡ, anh khó hiểu hỏi:

- Mẹ có chuyện vui à sao nhìn mẹ tươi thế

Hoan Diền cũng để ý khuôn mặt Âu phu nhân không có vẻ gì tức giận, không lẽ cô ta đã sai cái gì rồi sao.

- Con kêu Ngọc xuống đây



Âu Dương Chính Thiêm gật đầu rồi lên phòng cô, lúc này cô cũng mở cửa xông ra vô tình đập trúng ngực anh.

- Ui da đau, chú làm gì ở đây

Anh xoa xoa chỗ đau của cô rồi nói:

- Mẹ anh tìm em

Ân Thiên Ngọc tròn mắt, Âu phu nhân tìm mình làm gì vậy, cô làm sai chuyện gì hả, cô ngẫm nghĩ lại thì cô không làn gì hết mà, Ân Thiên Ngọc mang theo vẻ hoang mang mà bước xuống.

- Âu phu nhân tìm con ạ

- Đúng rồi, con ngồi xuống đi

Ân Thiên Ngọc ngồi xuống trong lòng hồi hộp không thôi, anh cũng ngồi cạnh cô, Hoan Diền ngồi phía bên sô pha nhỏ gần anh.

- Thiêm, mẹ nghe Hoan Diền nói con yêu Thiên Ngọc phải không - vừa nói bà vừa đánh mắt về Hoan Diền.

Anh cũng nhìn cô ta bằng ánh mắt chán ghét làm cô ta run lên từng hồi.

- Dạ, điều này mẹ biết lâu rồi mà

Hoan Diền ngạc nhiên, Âu phu nhân biết rồi sao, cô ta không ngờ được nước đi này của Âu phu nhân, vậy là cô ta hết cơ hội chia cắt rồi sao.

- Mẹ biết chứ, tại có người nói con yêu Ngọc nên mẹ muốn đến xác nhận thêm lần nữa.

Bà cười phá lên thích thú, Ân Thiên Ngọc mà làm con dâu bà là bà càng thích, càng cưng chiều cô hơn. Ân Thiên Ngọc như trút được gánh nặng, lúc đầu nghe bà hỏi cô cũng ngạc nhiên, cô cũng sợ Âu phu nhân phản đối nhưng câu sau của bà khiến cô đỡ hơn.

- Vậy con cảm ơn ai đó nói cho mẹ để mẹ tin rằng con yêu Ngọc

Anh nắm tay cô trước mặt Âu phu nhân nói chắc nịch.

- Khá lắm con trai, mạnh dạn theo đuổi, mẹ thích Ngọc làm con dâu mẹ hơn - bà đưa ngón tay cái về phía Âu Dương Chính Thiêm.

Anh mỉm cười đắc ý, Hoan Diền mặt bây giờ đen lại, cô ta không ngờ Âu phu nhân ủng hộ, cô ta lên tiếng phản đối:

- Bác gái con thấy hai người họ là chú cháu không nên có tình cảm.

Âu phu nhân trừng mắt nhìn cô ta, bà đây ủng hộ mà dám lên tiếng sao?

- Vậy cô không biết hai đứa nó không chung huyết thống sao.

Âu Dương Chính Thiêm chen vào, ánh mắt tức giận nhìn cô ta:

- Cô biết cái gì mà nói, cút khỏi tầm mắt tôi ngay

Hoan Diền đứng lên và rời đi trong sự nhục nhã, Âu phu nhân hài lòng, bà cũng không ưa gì Hoan Diền nhưng ba mẹ cô ta là bạn của bà nên bà mới kêu con trai bà đón Hoan Diền thôi, tính phá con trai con dâu bà sao, mơ đi.