Chú Nuôi! Xin Tha Cho Em

Chương 31: Không được gọi chú nữa




Ân Thiên Ngọc ăn xong thì lên phòng cùng Mạn Lộ Khiết, cô ấy trò chuyện với cô rất nhiều, Mạn Lộ Khiết thấy trong nhà hoài cũng chán.

- Ngọc, đi ra ngoài không

Ân Thiên Ngọc lắc đầu và tỏ ra sợ hãi, Mạn Lộ Khiết vỗ lưng trấn an.

- Không sao, có mình mà

Cô dần thả lỏng sau đó thay đồ cùng Mạn Lộ Khiết đi ra bên ngoài, tài xế riêng chở hai người đến trung tâm mua sắm, sau đó đi ăn, tinh thần của Ân Thiên Ngọc thoải mái hơn hẳn, không khí thoáng mát, trong lành, khiến cô vơi bớt đi gánh nặng trong lòng.

/ Cậu là người cứu mình khỏi Vương Hinh, mình sẽ là một người bạn tốt nhất để cậu dựa vào./

Mạn Lộ Khiết còn gọi cho cả Lục Kiến Hàm và Dư Anh Kiện, Fergal hẹn ba người họ đến quán cà phê trò chuyện.

Ba người đến Ân Thiên Ngọc không còn sợ hãi nữa, Lục Kiến Hàm ngồi đối diện cứ chú ý Mạn Lộ Khiết.

Fergal lúc Ân Thiên Ngọc gặp chuyện thì lúc đó cậu ta đã trở về nước ngoài đến giờ cậu ta mới trở lại.

- Ngọc, xin lỗi bữa hôm tôi không đến thăm cậu được.

Ân Thiên Ngọc cười trừ lắc đầu, năm người trò chuyện rất vui vẻ, cũng không còn sớm cả năm tạm biệt nhau ra về.

Đến tối, Âu Dương Chính Thiêm có ghé tiệm bánh ngọt mua cho cô một cái bánh.

Về Hồng Diện anh liền đi lên phòng Ân Thiên Ngọc, Mạn Lộ Khiết thấy anh thì cũng rời phòng chừa chỗ riêng tư cho hai người, anh đặt bánh trên bàn rồi ngồi cạnh Ân Thiên Ngọc, anh rất muốn ôm cô.

Ân Thiên Ngọc thì đỡ sợ hơn ban đầu nhưng cô vẫn còn e dè.

- Ngọc, anh hỏi em

Cô gật đầu

- Anh có làm hại em không



Ân Thiên Ngọc lắc đầu, anh mỉm cười, anh kéo nhẹ cô ôm vào lòng, hương thơm từ cơ thể cô anh rất muốn hít ngửi, anh bị u mê bởi những thứ trên cơ thể cô.

Ân Thiên Ngọc ngồi yên cho anh ôm, cô không còn bài xích với anh nữa.

Chu Tử cũng đã bị anh cho người bắt, cô ta bị anh bỏ đói không ăn gì nhưng anh tuyệt đối không cho cô ta chết, nếu chết thì dễ dàng cho cô ta quá, anh phải từ từ khiến cô ta đau khổ.

Một tháng trôi qua, Ân Thiên Ngọc bây giờ đã thoát khỏi bóng ma tâm lý, cô cởi mở hơn, là một Ân Thiên Ngọc hoạt bát, điều này Âu Dương Chính Thiêm rất biết ơn Mạn Lộ Khiết.

Ân Thiên Ngọc cô đã hứa với lòng là sẽ không rời khỏi chú nữa, nếu lúc đó chú không tới kịp thì cô sẽ không sống vui vẻ như hôm nay.

Nhưng tình cảm chú dành cho cô thì cô không chấp nhận được, cô chỉ xem Âu Dương Chính Thiêm là chú thôi.

Còn một tháng nữa cô sẽ đặt chân vào trường đại học, cách xa Hồng Diện tận mấy tiếng, có lẽ sẽ xa chú nhưng cuối tuần cô sẽ về thăm chú.

Trên phòng, Âu Dương Chính Thiêm đang làm việc, Ân Thiên Ngọc mở cửa bước vào.

- Chú

Nghe tiếng cô anh dừng gõ máy, anh ngoáy đầu lại nhìn.

- Anh nghe, không được gọi chú nữa

- Chú là chú của con

Âu Dương Chính Thiêm đứng lên ép cô vào tường, cô thầm nuốt nước bọt, chú cô định giở trò gì nữa đây.

- Con kiếm chú có chuyện muốn nói.

Anh buông cô ra rồi lại ghế ngồi, cô ngồi cạnh anh rồi nói:

- Một tháng nữa con học đại học, có lẽ con phải xa nhà rồi

- Không

- Nhưng mà



- Không nhưng nhị gì hết

Vô lý hết sức không, cô đi học chứ có phải đi chơi đâu, Ân Thiên Ngọc tức giận bỏ đi về phòng, một ngày anh không nhìn thấy cô anh đã nhớ nhung không thôi, giờ cô muốn xa anh sao anh chịu nổi đây.

Âu Dương Chính Thiêm không thể để cô xa mình một khắc nào, dù anh biết đây là ích kỷ.

Sáng hôm sau, Ân Thiên Ngọc thay một chiếc đầm trắng cổ vuông để lộ xương quai xanh xinh đẹp, tóc buộc cao có chiếc nơ trắng, cô trang điểm nhẹ, xịt ít nước hoa hương sữa, hôm nay cô có hẹn với bốn người bạn của mình.

Ân Thiên Ngọc lựa một chiếc quai hậu gót chừng năm phân màu trắng cho tông xẹt tông, Ân Thiên Ngọc rất thiếu nữ, chiếc đầm tới đầu gối để lộ đôi chân trắng trẻo.

Đến điểm hẹn, ai cũng trầm trồ trước vẻ đẹp của cô, Ân Thiên Ngọc ngại ngùng ngồi xuống.

Bọn họ đến một nhà hàng sushi, cả năm gọi món, Ân Thiên Ngọc thích sashimi cá hồi với bụng cá ngừ, ăn miếng thịt cá tươi sống chấm cùng nước tương mù tạt là bá cháy bùi chét.

Đồ ăn lên, Ân Thiên Ngọc gắp miếng cá hồi lên lá tía tô rồi cho vào miệng ăn, cô chết mất với cái độ béo này.

Ăn xong thanh toán, cô hết hồn với cái giá vì quá rẻ, cô sẽ ghé lại nhiều lần nữa.

Cả năm người đến khu vui chơi, nào là tham quan nhà ma, tàu lượn,...

Mạn Lộ Khiết cô ấy muốn khóc vì bị hù trong nhà ma.

Lục Kiến Hàm cười ha hả vào mặt khiến Mạn Lộ Khiết tức giận, ngồi trên băng ghế, Fergal hỏi:

- Các cậu có dự định gì cho tương lai chưa

- Có

Ân Thiên Ngọc học thiết kế đồ hoạ vì cô rất thích vẽ, Mạn Lộ Khiết thì muốn làm bác sĩ, Lục Kiến Hàm thì muốn mở công ty về mảng game, Dư Anh Kiện thì học cùng Ân Thiên Ngọc, cậu ấy vẽ rất đẹp, Fergal thì muốn làm luật sư.

Mỗi người cũng có ước mơ riêng, chỉ cần cố gắng và có niềm đam mê lớn ắt sẽ thành công, mỗi người vạch ra sẵn tương lai cho mình nhưng không biết có được như ý muốn không.

Chuyện tương lai chưa biết được, hiện tại thì phải sống thật hạnh phúc và cố gắng với niềm đam mê của mình.