Chú Nuôi! Xin Tha Cho Em

Chương 3: Tôi Không Có Tên




Anh mỉm cười như không cười, lái xe lại cửa hàng bán đồ ăn, vì đã đến giờ ăn cơm chiều nên chắc trong bụng cô chưa có thức ăn nào nên anh ghé cửa hàng bán gà rán tới nới cô hưng phấn vì cô rất thích ăn gà rán. Vô quán anh gọi cho cô phần gà rút xương cay nhẹ với ly nước cam cho có vitamin.

- Chú tốt với con thật đó

Đồ ăn ra cô không chần chừ cầm liền miếng gà rán nóng hổi lên ăn, gặp món ăn mình thích là không thể cưỡng được, nhìn mép môi cô dính tương ớt, Âu Dương Chính Thiêm lấy tay lau vết tương ớt trên môi, hành động này cũng đủ làm thiếu nữ ngại ngùng huống chi là Ân Thiên Ngọc, mặt cô đỏ ửng lên rồi ăn tiếp gà rán. Ăn xong, cả hai cùng đi về lại Hồng Diện, bác Mộc ra đón hai người tiện tay cầm cặp sách cho cô, thấy cô bé vui vẻ bà cũng vui theo.

- Sao hôm nay con vui thế

- Hôm nay chú dẫn con đi ăn gà rán đó bác Mộc - cô cười tủm tỉm trả lời

Lên phòng cô đi vào phòng tắm để cho những dòng nước ấm kia chảy xuống người cô thư giãn, ở nhà cô mặc pijama hoặc đầm ngủ hơi hở một tí vì là con gái tuổi dậy thì nên rất thích mặc mấy đồ như vậy, cô thay đồ xong thì liền ngồi vào bàn học cầm điện thoại lướt xem để coi thông báo ở trường. Ngồi nghịch điện thoại gần một tiếng thì mới chịu rời điện thoại, cô cảm thấy đói bụng liền đi xuống bếp pha một ly sữa uống lót dạ, cô không muốn ăn đêm vì sợ mập, dưới phòng khách Âu Dương Chính Thiêm ngồi trên sô pha đang cầm máy tính làm việc, Ân Thiên Ngọc thấy chú mình thật chăm chỉ, còn giàu có, cô sẽ cố gắng học sau này sẽ giúp cho chú được một phần, cô đi ngang qua anh để đến phòng bếp, chiếc đầm ngủ hở kia vô tình đập vào mắt Chính Thiêm, có thứ gì đó trong người anh dâng trào lên từng đợt, anh lên tiếng hỏi.

- Cháu đi đâu thế

Ân Thiên Ngọc nghe chú hỏi thì quay qua trả lời:

- Dạ cháu đi pha ly sữa

Anh gật đầu rồi tiếp tục làm việc, cô pha sữa xong thì ngồi xuống sô pha cạnh anh mùi hương trên cơ thể cô toả ra khiến anh say đắm, ngồi cạnh anh cô vô tình để lộ bộ ngực đẩy đà được che chắn bởi chiếc đầm ngủ mỏng và hở kia, anh cố kiềm nén lại, anh hắng giọng:

- Uống nhanh lên rồi đi ngủ, mai đi học

- Dạ



Ân Thiên Ngọc đứng dậy để dẹp ly sữa rồi về phòng, Chính Thiêm lúc này dừng công việc liền lao lên phòng vào nhà tắm để thôi đi cơn khó chịu kia, chính anh cũng không biết là anh đang ham muốn cơ thể cô.

Sáng hôm sau, Thiên Ngọc được anh đưa đến trường, trên xe anh nói:

- Chú có đặt may váy khác cho con rồi, này ngắn quá

- Không cần đâu ạ, vậy là ổn rồi

Cô bước xuống xe không đợi anh trả lời, bóng cô khuất dần anh mới lái xe đi, cháu gái nhỏ này của anh quá cứng đầu rồi. Đến lớp chàng trai ngồi cạnh cô đưa tay khều lên tay áo của cô.

- Này

Ân Thiên Ngọc bực mình vì kẻ dám khều cô, cô bực dọc trả lời:

- Gì?

- Cậu tên gì

- Tôi không có tên

Cậu bạn khó hiểu, chỉ hỏi tên thôi mà có cần chảnh vậy không, hết nói nổi, cậu ta cũng quay chỗ khác không hỏi nữa, tiết học đầu tiên là môn toán của thầy chủ nhiệm, tiết học này khá thú vị, thầy giáo trao đổi rất nhiều kiến thức bổ ích đến học sinh, không như những thầy cô cấp hai mà Thiên Ngọc từng học. Chuông báo giờ ra chơi thầy giáo vỗ tay một cái đáp:

- Tiết học kết thúc tại đây, các em ra chơi đi

Đợi thầy ra khỏi, cả học sinh đều đi đến canteen để ăn sáng, cậu bạn kế bên lại tiếp tục làm phiền cô:



- Này đi ăn sáng với tôi không

- Không

- Đi đi mà

Nếu cô không đồng ý chắc cậu ta sẽ lải nhãi hoài quá, nên cô đành gật đầu, cả hai bước xuống canteen lấy đồ ăn rồi vào bàn ngồi, cậu bạn kia tự giới thiệu:

- Tôi tên Lục Kiến Hàm, còn cậu

- Ân Thiên Ngọc

- Vậy sao, cậu nói cậu không có tên mà

- Đồ chết bằm, ăn đi, phiền thật đó

Cậu ta cười khì khì, ăn xong thì cũng vừa lúc vào học cho tiết tiếp theo. Tan học, cô ra khỏi cổng trường trước bao nhiêu ánh mắt ghen tị của nữ sinh, cô đếch quan tâm cái bọn mê trai, Âu Dương Chính Thiêm thấy cô liền sải những bước chân dài đi lại chỗ cô. Anh hỏi han:

- Mệt không

- Không, mà cháu chỉ mệt với mấy nữ sinh mê trai thôi

Anh xoa đầu cô rồi nắm tay cô vào xe rồi trở về Hồng Diện.