Chú Nuôi! Xin Tha Cho Em

Chương 1: Hoàn cảnh nhận nuôi




Ân Thiên Ngọc bị chính ba mẹ ruột bỏ rơi khi cô bé chỉ mới mười tuổi, nằm trên một cái đất hoang đã hai ngày liền không ăn uống, cơ thể càng ngày càng kiệt sức, trên tay vẫn nắm chặt sợi dây chuyền, cái mạng nhỏ này e là không giữ được. Nhưng rất may ở bãi đất này đã có người đến để xây dựng và bắt gặp cô bé nằm sỏng soài dưới đất.

- Sếp hình như đằng kia có một cô bé

Người đàn ông được gọi là sếp tiến đến xem, là một cô nhóc nằm dưới đất đã sức cùng lực kiệt, người đàn ông cho người đưa cô bé vào bệnh viện.

-Cô bé này đã hai ngày liền không ăn không uống, cơ thể nhỏ nhắn này rất nghị lực, giờ phải bồi bổ cho bé rồi nằm viện để xem tình hình - một nữ bác sĩ nói.

Âu Dương Chính Thiêm gật đầu nhẹ rồi bước vào phòng bệnh, nhìn cô bé anh cảm thấy thương xót cho số phận đau khổ này, tuổi còn quá nhỏ không đáng bị như vậy, bậc làm cha làm mẹ quá vô tâm. Thư kí đem đồ ăn và đồ uống dinh dưỡng đến bệnh viện.

- Đồ đến rồi thưa sếp

- Để đó đi

Khoảng hai tiếng sau, Ân Thiên Ngọc tỉnh dậy mơ mơ màng màng nhìn người đối diện, thấy cô bé đã tỉnh anh đưa đồ ăn đến cho cô rồi mới hỏi chuyện. Vì đã không được ăn uống hai ngày nên khi thấy đồ ăn Thiên Ngọc ăn lấy ăn để. Lúc này anh mới hỏi chuyện:

- Này cô bé, sao con lại nằm trên bãi đất hoang kia

Nghe câu hỏi cô bé ngậm ngùi rồi rơi nước mắt trong vô thức, vì sao ư? tuy cô bé mới mười tuổi nhưng rất hiểu chuyện, vì sống trong môi trường khắc nghiệt nên cô bé có hướng trưởng thành hơn những bạn cùng trang lứa. Đưa tay lau vội nước mắt Ngọc trả lời:



- Cháu bị ba mẹ bỏ rơi

- Ba mẹ cháu là ai

Thiên Ngọc lắc đầu không muốn nói, chính cô cũng biết khi ba mẹ dắt cô đến bãi đất hoang đó để bỏ rơi cô nên khi đến nơi cô không khóc cũng không nài nỉ khóc lóc chạy theo ba mẹ, một bé gái quá đỗi hiểu chuyện.

- Vậy chú sẽ nhận nuôi cháu nhé

- Nếu chú không thấy phiền

Âu Dương Chính Thiêm mỉm cười rồi đưa tay xoa đầu cô bé, Thiên Ngọc nhìn kĩ thì chú trước mặt này rất đẹp trai, gương mặt anh tuấn, với hàng lông mày rậm, đôi mắt rất có hồn và lông mi dài, chiếc mũi cao thẳng, môi mỏng trông rất cuống hút. Nhưng lại toát ra vẻ uy nghiêm, đáng sợ.

- Chú đẹp trai thật đó

Anh sặc một cái rồi nhìn Thiên Ngọc, đứa nhóc này mê trai thật.

- Cháu tên gì, bao nhiêu tuổi

- Cháu tên Ân Thiên Ngọc, mười tuổi

- Nhỏ vậy sao, chú tên Âu Dương Chính Thiêm.



Âu Dương Chính Thiêm là người có tiếng tăm trong giới giang hồ, vì cha anh là xã hội đen có tiếng hồi còn trẻ và có uy lực khủng khiếp khiến ai cũng khiếp sợ. Nhưng tới đời anh, anh lại không muốn dấn thân vào con đường nguy hiểm đó, nên khi nhỏ anh học rất chăm chỉ, được huấn luyện võ để phòng thân. Lớn lên mở một công ty chuyên sản xuất rượu nổi tiếng khắp cả nước, mỗi năm công ty thu về hàng tỷ và lợi nhuận cao, anh còn mở thêm một quán karaoke khá lớn cũng có rất nhiều khách đến để tham vui. Vì có tính khí giống cha nên khi đụng chuyện anh cũng máu lạnh vô tình, trừ khử những ai ngáng đường anh.

Khi nằm viện được một tuần, anh đưa Thiên Ngọc về Hồng Diện chính là nơi anh ở và còn mua cho cô rất nhiều quần áo mới, cả phòng ngủ của cô đều được chuẩn bị kĩ càng. Khi đến nơi ở mới cô bé hoàn toàn choáng ngợp bởi căn biệt thự trước mặt, như một toà lâu đài thu nhỏ, rất sang trọng. Chính Thiêm đưa cô bé lên phòng mình, bởi Thiên Ngọc mới mười tuổi nên phòng được sơn màu hồng trang trí xung quanh là những chú gấu bông, cả ga giường cũng màu hồng nốt.

- A, đẹp quá đi

Cô bé vui mà cười tít mắt, không biết trả ơn thế nào cho anh. Anh làm thủ tục nuôi Thiên Ngọc nhưng nhất quyết không cho cô bé gọi cha, chỉ được gọi chú.

Từ khi có Thiên Ngọc không khí ở đây nhộn nhịp tràn đầy tiếng cười của con nít khắp nhà làm cho ngôi nhà từ ảm đạm trở nên vui vẻ, quản gia hay người làm đều rất cưng chiều cô và cả Âu Dương Chính Thiêm cũng vậy.

Tính tình Ân Thiên Ngọc rất hoà đồng và lễ phép, gặp người lớn là chào hỏi dạ vâng nên trong nhà ai cũng yêu mến cô bé, người cưng cô bé nhất là Âu Kha Nguyệt tức là mẹ của Âu Dương Chính Thiêm.

Dù không phải con cháu ruột nhưng bà hết mực yêu thương Ân Thiên Ngọc, biết bà thương mình nên cô bé hay bám lấy Âu phu nhân không rời, dù nhà bà có hơi xa nhưng tuần nào cũng ghé thăm Ân Thiên Ngọc.

Anh rất nuông chiều cô, cô muốn gì là mua cái đó, món ăn cô thích nhất là gà rán nên cuối tuần đều được anh đưa đi mua đồ ăn.

Ân Thiên Ngọc cũng rất thích món ăn do bác Mộc nấu, món ăn bà rất ngon và thanh đạm.

Âu Dương Chính Thiêm tận mắt chứng kiến cô bé năm nào nằm thoi thóp trên bãi đất hoang bây giờ đã trở thành thiếu nữ.