- Sao? Hận ông ta lắm đúng không? Hay là như vầy đi, tao cho mày cơ hội trả thù...!
- Ý cô là sao?
- Sáng mai tao sẽ cho Dục Phong biết vị trí của chúng ta, kêu hắn và cha cô tới đây.
Nhân lúc đó, cô có thể thẳng tay trừ khử ông ta mà thần không biết quỷ không hay rồi!
- Cô đánh giá tôi quá cao rồi Lâm Uyển Như! Xét cho cùng ổng vẫn là cha tôi, làm sao tôi xuống tay được? - gằn giọng
- Hahaa - ả cười xòa - Không không, tao không đánh giá cao mày đâu, vì việc này mày cũng không có quyền lựa chọn đâu Tiểu Nhi ạ! Hoặc là mày giết ổng, hai là tao giết thằng người yêu mày.
Hẳn là mày không muốn làm hại hắn lần nữa đâu ha!
Thiên Nhi nhìn ả gay gắt, trong lòng đồng thời nổi lên vài suy nghĩ, nhưng trước hết phải hòa hoãn với ả đã
- Được, tôi đồng ý! Chỉ cần cô không làm hại Phong.
- Chốt kèo - ả nhếch mép, thầm chửi: "Tao nên nói mày quá ngây thơ hay là quá ngu ngốc đây tiểu Nhi?"
Dục Phong cùng Cửu Hoàng Hiên sau một đêm tìm kiếm liên tục thì hiện đang ngồi trên sô pha, ánh mắt vả hai đều hiện lên sự mệt mỏi, đau thương.
Đúng lúc này, điện thoại của anh đột nhiên vang lên, phá tan bầu không gian yên lặng của căn phòng.
Anh nhìn tên hiển thị trên màn hình, không có ý định nhấc máy, nhưng lại nghĩ tới việc ả ta có thù sâu sắc với Thiên Nhi, anh có chút bất an, đành phải nghe
- Lâm Uyển Như, cô còn sống sao? - lạnh băng
- Hahaa đừng lạnh nhạt với tôi thế chứ Dục Phong, hoặc nếu không ả đàn bà của anh sẽ chết ngay trong vòng một nốt nhạc đó! - cười cợt
- Là cô bắt cô ấy? - ánh mắt tối sầm
- No No, đừng nói bắt cóc chứ! Tôi chỉ muốn tâm sự đôi chút thôi mà...!Bây giờ tôi đang tính thả cô ấy đây, nhưng phiền anh cùng Cửu Hoàng Hiên tới đây đón người rồi...!Nhớ là chỉ duy nhất hai người...!
Ả nhấn mạnh câu cuối, hàm ý rõ ràng rằng đây chắc chắn là một cái bẫy, nhưng ả cũng biết anh chắc chắn sẽ tới, vì tính mạng cả thế giới của anh hiện đang nằm trong lòng bàn tay ả.
Dục Phong chẳng cần nghĩ cũng biết Lâm Uyển Như có ý đồ, làm gì chó chuyện ả thể dễ dàng thả Thiên Nhi như vậy.
Ngặt nỗi, thừa biết trong hang có hổ nhưng không vào hang thì làm sao bắt được cọp con.
Anh liền đồng ý
- Đưa địa chỉ.
Tôi cùng ông ấy sẽ tới ngay.
Anh dựa theo tấm bản đồ Lâm Uyển Như gửi mà đi.
Nhưng càng vào sâu thì càng thấy lối đi mờ mịt.
Kế hoạch gọi cứu trợ của anh coi như cũng tan tành.
Hẳn là ả ta đã chuẩn bị rất chu đáo cho lần phản công này.
Nhưng anh sẽ không để ả mãn ý...!
Cửu Hoàng Hiên đi phía sau, ánh mắt kiên định nhưng không giấu nổi chút hoảng loạn bên trong.
Ông đang rất lo sợ một điều...!
Hai người đi thêm khoảng nửa tiếng nữa, mọi con đường mòn đều đã biến mất, chỉ có cách đi theo một vài kí hiệu được đánh rất khéo trên thân cây, nếu trong tin nhắn ả ta không nói trước, hẳn là anh cũng không nhận ra chúng.
Cuối cùng hai người dừng trước một căn nhà hai tầng bỏ hoang, rêu phong cùng rễ cây cổ thụ đã bám chặt vào vách tường nứt nẻ, cảm tưởng như có thể đổ sụp bất cứ lúc nào.
Đẩy cánh cửa gỗ mục rồi bước vào, cấu trúc xập xệ của tòa nhà hiện ra trước mắt với những thùng sắt rỉ sét đặt lăn lóc khắp sàn nhà, tường nhà chỗ lành chỗ thủng, hở cả cột thép bên trong.
Những cách cửa sổ đóng kín khiến không gian trở nên u tối, chỉ còn vài tia sáng mỏng le lói qua kẽ gỗ nhỏ.
Dục Phong nói lớn
- Lâm Uyển Như, chúng tôi đã đến như lời hẹn.
Mau thả Thiên Nhi ra!
Không có lời hồi đáp, nhưng từ một góc tối bắt đầu truyền tới tiếng bước chân và ngày càng lớn dần.
Dục Phong và Cửu Hoàng Hiên chuyển sang thế phòng thủ, tay phải theo phản xạ luồn vào túi áo trong - nơi cất giữ súng và một vài con dao nhỏ sắc bén, ánh mắt hiện lên sát khí và cảnh giác.
Nhưng người xuất hiện hoàn toàn khiến họ buông lỏng
- Thiên Nhi? Là em sao?
- Tiểu Nhi? Con đó sao?
Cả hai hỏi gần như cùng lúc.
Thiên Nhi không nói, cũng không cười, chỉ khẽ gật đầu rồi bước tới gần họ.
Cô biết rằng giờ phút này Lâm Uyển Như đang nấp ở một nơi kín đáo nào đó để thưởng thức màn kịch cha con tương tàn này, hoặc thậm chí có thể đang giương họng súng về một trong ba người họ.
Thiên Nhi hít nhẹ một hơi, đáy mắt dần thay đổi, vẻ lạnh lùng bày ra khiến người đàn ông sững sờ.
Cô rút từ đằng sau ra một khẩu súng nhỏ, cánh tay không hề run rẩy, không hề nao núng mà chĩa thẳng vào đầu cha ruột
Cửu Hoàng Hiên mở thật to đôi mắt, nhìn thật kĩ xem có phải mình bị quáng gà không.
Ông khó khắn mấp máy
- Tiểu Nhi...!Con muốn bắn ta sao?
Cô cau mày, dùng cả hai tay để ngắm bắn chuẩn hơn
- Người biết lí do là gì mà cha!
Ông im lặng, cổ họng nuốt xuống ngụm không khí khan
- Ý con là gì?
- Tôi mệt mỏi với những dối trá của ông rồi Cửu Hoàng Hiên...!Giờ phút này tôi thật muốn kết liễu ông để bồi táng cho cha mẹ tôi!
Có vẻ nỗi lo lớn nhất của ông thành sự thật rồi.
- Tiểu Nhi, ta thật sự yêu thương Thiên Tuyết...!
- Đừng gọi tên mẹ tôi...!Ông không đủ tư cách...!- gằn giọng.
- Không...!
Ông đau lòng nhìn con gái, đau lòng vì giấc mơ ngôi nhà ấm êm đã tan tành.
Thiên Nhi nghẹn ngào
- Tại sao ông lại giam cầm rồi tổn thương mẹ tôi, tại sao lại làm ra những loại chuyện đồi bại với bà ấy?...!Dựa vào đâu chứ...?
Cửu Hoàng Hiên chết lặng trước lời chất vấn của cô.
Ông muốn nói rằng vì ông yêu bà đến phát điên nên không thể kiềm chế cảm xúc, cũng không thể giương mắt nhìn bà thuộc về người đàn ông khác...nhưng cách yêu thương này, hẳn là cô sẽ khinh bỉ và ghét bỏ nhiều hơn là tha thứ.
Vì vậy ông lựa chọn im lặng.
- Sao ông không nói đi Cửu Hoàng Hiên? Tại sao ông lại giết cha mẹ tôi, biến tôi từ đứa bé hạnh phúc thành trẻ mồ côi đầu đường xó chợ? Dựa vào đâu mà ông dám hủy hoại gia đình tôi, hả?
Lời nói như gào thét, toàn thân cô run lên kịch liệt, ngón tay nhỏ dồn sức rồi một tiếng đoàngchói tai vang lên.
Dục Phong nãy giờ còn đứng im vì anh biết mình không nên can thiệp quá sâu vào chuyện riêng của cha con họ.
Nhưng có một điều mà anh đã đúng, rằng khi cô biết sự thật, tâm trạng sẽ chẳng tốt đẹp gì.
Nhìn người con gái mình yêu vì thù hận mà ánh mắt vốn trong trẻo trở nên lạnh lùng mờ mịt, cô dám chất vấn người cha tồi kia, dám cầm súng và cũng dám bóp cò.
Nhưng anh sợ cô sẽ hối hận vì hành động này, và hơn hết Cửu Hoàng Hiên cũng là người thân cuối cùng cô.
Vì vậy anh vội vàng chạy tới, kịp thời ôm lấy cô rồi ngã sang một bên, viên đạn cũng nhờ vậy mà chuyển hướng từ sọ não ông sang bức tường vôi phía sau.
- Em bình tĩnh chút đi Thiên Nhi!
Anh ôm lấy cô vào lòng, vuốt nhẹ tấm lưng run rẩy của cô mà nhẹ nhàng xoa dịu.
Cô thở hắt ra một hơi, vẻ mặt mệt mỏi và đau khổ, rồi nhân lúc này khẽ thì thầm vào tai anh: "Lâm Uyển Như đang ngắm súng về chúng ta".
Sau đó cô liền đẩy anh ra, loạng choạng đứng dậy, tay cầm súng lần nữa đi về phía cha
Lúc này tai nghe trong tai cô có tiếng: "Lãnh Hàn Thiên Nhi, tao cho mày 5 phút nữa, mau kết liễu ông ta đi hoặc tao sẽ kết liễu thằng người yêu mày"
_____
Đến kì thi nên mình ra chap chậm hơn! Mọi người thông cẻm nhe!
Nhớ like, vote và tặng quà tác giả nha!.