Chú Nuôi À! Yêu Đương Thôi Nào!

Chương 74: 74: Khi Yêu Kẻ Khôn Ngoan Cũng Trở Nên Ngu Ngốc




Sau lễ đính hôn, Dục Phong liền muốn đưa Thiên Nhi về nhà chính nghỉ ngơi, nhưng khổ nỗi, từ đâu lòi ra một ông bố vợ

- Không được! Hai đứa chưa cưới nhau, con gái ta không thể ở cùng cậu được! Ai biết cậu sẽ làm gì con bé chứ!

Thiên Nhi đứng một bên, chỉ biết cười nhìn cha, lòng thầm nói: "Còn gì đâu, làm hết cả rồi!".



Nhưng cô không dám làm cha bực mình.



Nhớ lại hai năm qua ở Pháp, ông rất thương yêu và chiều chuộng cô, nhưng duy chỉ có chuyện đi chơi quá 11 giờ đêm là không được, chứ đừng nói đến ở qua đêm.



Nhưng Dục Phong thì không muốn buông tay cô ra chút nào

- Cha vợ à, dù sao trước kia bọn con cũng ở chung mà.



Với lại, sẽ sớm thôi, con sẽ chính thức rước Tiểu Nhi về nhà!

Cửu Hoàng Hiên biết chứ, vì vậy ông càng muốn níu kéo thêm chút thời gian ở với con gái trước khi con bé vào nhà người ta

- Đó là trước kia, còn bây giờ Nhi Nhi có tôi là cha rồi!

Thiên Nhi nhìn hai người đàn ông to lớn đang tranh giành cô như đứa trẻ dành thức ăn thì trong lòng không khỏi ấm áp, nhưng cũng thật buồn cười

- Thôi, hai người đừng cãi nhau nữa được không! - quay sang anh - Anh về nhà nghỉ ngơi đi, gặp lại sau!

Cô hôn lên má anh một cái rồi khoác tay cha

- Đi thôi nào, lão Cửu! - cô hay thân thiết gọi ông như vậy

Anh không cam lòng, níu tay cô

- Vợ à, em bỏ anh sao?

- Chồng, nghe lợi vợ nào! - cô ngon ngọt dỗ dành

Anh nghe cô gọi một tiếng chồng thì gò má đỏ ửng lên, che miệng cười cười như thiếu niên lần đầu nếm mùi tình yêu.



Dễ thương vô cùng!

Tại nhà chính

Hai cha con ngồi lại trong thư phòng, vẻ mặt quay lại nghiêm túc cùng lạnh lùng

- Đến lúc con giải thích rồi đó.



- ông Lãnh cầm li trà lên thổi nguội



- Cửu Hoàng Hiên là cha ruột của Thiên Nhi.



Lời anh vừa dứt, li trà xanh ngọc trên tay ông đã nhanh chóng vỡ tan tành dưới nền đất lạnh.



Âm thanh đổ vỡ khiến bầu không khí như se lại, nặng nề và khó thở

- Con đang nói nhăng nói quậy gì vậy hả Tiểu Phong?

Ông giận dữ đập mạnh tay xuống mặt bàn kính.



Lòng ông đang rền rĩ khi nghĩ đến Đàm Vỹ Thành - người bạn chí cốt của ông cùng người phụ nữ ông ấy yêu - Thiên Tuyết.



Còn cả Tiểu Nhi đáng thương của ông nữa.





Trong đầu ông không ngừng xảy ra những suy đoán, và đa số là tiêu cực.



- Cha à, người bình tĩnh.



Nguyên nhân đằng sau con chưa biết chắc, nhưng điều này là sự thật.



- anh vội vàng vuốt lưng ông

- Con chấp nhận để kẻ sát nhân đó ở bên Tiểu Nhi sao? Ai dám chắc hắn sẽ không hại con bé?

- Không đâu, ông ta thật sự yêu thương và chở che cô ấy, như một người cha thực sự.



Và hơn hết, Thiên Nhi đã dựa dẫm vào ông ta suốt thời gian khó khăn nhất, chứng tỏ cô ấy thật sự cần người cha này.



Anh dám chắc như vậy, và đó cũng là lí do khiến anh quyết định thuyết phục ông, thậm chí là đe dọa, để khiến ông chấp nhận anh làm con rể.



Thiên Nhi cũng sẽ không bị tổn thương, chỉ cần quá khứ được che lấp hoàn hảo.



- Vì vậy, cha à...!- anh nhìn vào mắt ông đầy chân thành - Chuyện đã qua hãy cứ để nó qua đi, chúng ta sống cho hiện tại được không?

Ông Lãnh thở dài một hơi, lấy lại sự bình tĩnh rồi nói



- Được, ta hứa với con sẽ không nói chuyện này với Tiểu Nhi.



Mong rằng hai đứa sẽ hạnh phúc lần này.



- Vâng, cảm ơn cha...!

________

Một ngày mới lại đến.



Tiêu Ngạn bước vào phòng chủ tịch, nhìn thằng bạn đang thẫn thờ nhìn vào khung ảnh trên bàn rồi nở nụ cười si mê.



Hắn tự hỏi liệu rằng có bao giờ Phong tổng cuồng công việc lại làm ngơ đống hợp đồng bạc tỉ một bên để ngẩn ngơ như thằng điên thế kia không?

Đúng là khi yêu, kẻ khôn ngoan bằng giời cũng trở nên ngu ngốc mà!

- Ê chàng trai, lại tương tư nữa à?

Hắn buông lời châm chọc, nhưng anh còn chẳng thèm để lọt nửa tiếng vào tai

- Bơ nhau à, bạn tồi? Này...!

Hắn phải đập vào vai anh một cái anh mới từ từ tỉnh lại khỏi cơn mộng mị

- Cậu đến rồi à? Sao không gọi tôi?

Dục Phong cười cười

- Hờ, chắc tôi không gọi? CẢ CHỤC LẦN RỒI Ý CHA NỘI!

Hắn bức xúc hét vào tai anh


- Cậu im không hả? Tôi trừ lương bây giờ! - Anh lôi tiền bạc ra là hắn im hết - Thế dự án Bảo tàng mùi hương thế nào rồi?

Hắn ngồi xuống so pha, vắt chân thoải mái rồi mới đáp

- Ừm, mọi chuyện diễn ra rất suôn sẻ.



Việc đánh giá và chọn ra hai sản phẩm tốt nhất của đại học Paris cũng hoàn thành rồi, là lọ Rose-lens của Thiên Nhi và lọ Arum của một nam sinh tên Nolan.



- Tốt.





Chỉ còn hai tuần nữa là D-Day rồi, gấp rút chuẩn bị nốt đi! - Dục Phong chống tay lên bàn, ngón tay lướt trên con chuột xem qua phần đã hoàn thành của dự án

- Chẳng phải cậu muốn tự mình điều hành dự án này sao? - hắn cau mày

- Tôi đổi ý rồi, chiều nay tôi phải đi công viên giải trí với Tiểu Nhi...!- anh đứng lên, cài lại cúc áo rồi rảo bước về phía cửa - Vì vậy, mọi chuyện nhờ cậu rồi, Tiêu tổng!

- Cái gì? Cậu tới công viên giải trí? - hắn không tin nổi vào tai mình rằng tên lạnh lùng khô khan kia lại chấp nhận tới một nơi ồn ào đông đúc như vậy - Mà không đúng...!- giờ không phải lúc nghĩ chuyện này - Này Phong, tôi không làm đâu! Cậu bảo Tiêu Ngạo làm đi chứ! Tiểu Mẫn cũng cần đi chơi!

Hắn nói vọng ra thì anh đã kịp leo lên con Maybach đen quen thuộc và hòa mình vào làn xe.



Lúc này, Tiêu Ngạo đứng bên vệ đường, nhìn anh trai một cái đắc ý rồi nói

- Tiêu tổng, anh phải vất vả rồi! Tôi được nghỉ phép chiều nay, vì vậy...xin phép đi trước!

Hắn đứng như trời trồng, than thân trách phận: "Có ai khổ như tôi không chứ? Thằng bạn thân không ra gì thì thôi đi, thằng em cũng chẳng đáng một xu dính túi...!"

______

Phòng bao tại một nhà hàng sang trọng

- Ôi chao, Triệu tổng đến sớm vậy?

Lâm Khanh kéo Lâm Uyển Như vào phòng, tay bắt mặt mừng với tên đàn ông trung niên, mặt mày méo xẹo, bụng phệ như gấu già.



- Lâm tổng khách sáo rồi! - lão ta cũng chào, nhưng ánh mắt rơi vào đằng sau - Vị tiểu thư đây là...!

Lâm Khanh vội đẩy cô ta lên trước.



Biết ý, cô ta liền cố gắng nặn ra nụ cười

- Triệu tổng, tôi là Lâm Uyển Như.



Nghe danh ngài đã lâu!

Lão ta nhấc khóe môi, nụ cười biến thái.



Bàn tay lập tức nắm lấy tay Lâm Uyển Như, xoa nắn mân mê làn da mịn màng

- À, Lâm đại minh tinh, rất vui được gặp mặt! Tôi là fan cứng của cô đó Tiểu Như!

Lâm Uyển Như chỉ thấy ghê tởm đến tận đỉnh đầu, nhưng không dám từ chối vì người cha mẫu mực luôn giám sát nhất cử nhất động của cô ta

Sau màn chào hỏi, Lâm Khanh bắt cô ngồi cạnh lão ta

- Ái chà, Lâm tổng thật tâm lý đó! - lão cười một cách lịch sự, nhưng sâu bên trong là một loạt ý đồ đen tối

Đồ ăn vừa dọn lên, lão gắp cho cô mấy miếng, giọng ngon ngọt

- Nào, Tiểu Như nên ăn nhiều vào nhá! Em gầy quá rồi!

Cô ta rùng mình.




Không phải vì lời nói mà vì bàn tay béo mập của lão đang mân mê trên cặp đùi thon gọn của cô.



Lão sờ soạn, rồi luồn vào phía bên trong tà váy, vuốt ve vùng nhạy cảm.





Lâm Uyển Như trừng mắt nhìn lão, nhưng đổi lại chỉ là nụ cười bệnh hoạn của lão ta

- Sao vậy? Em không thích món này à?

Lâm Khanh hiểu ý liền nói

- Triệu tổng, ngài cứ tự nhiên.



Cô ta gắt gao nhìn cha, ánh mắt lộ vẻ tức giận cùng tuyệt vọng đến cùng cực.



Nhưng ông ta chỉ mấp máy môi nhắc nhở: "Làm cho tốt vào!"

Màn tiếp theo, quả không ngoài dự đoán.



Lâm Khanh lấy lí do đi vệ sinh để dành không gian riêng cho đôi nam nữ.



Lão cũng không phụ lòng ông ta, ngay lập tức đè nữ nhân lên bàn, thô bạo lột toàn bộ vải vóc rồi bắt đầu công cuộc khám phá

Suốt hai tiếng đồng hồ, những âm thanh nóng bỏng vang lên không ngớt...!

Lâm Khanh sau 3 tiếng đi vệ sinh cuối cùng cũng quay lại phòng.



Nhìn thấy lão Triệu đang ăn trên bàn, còn Lâm Uyển Như nằm rạp trên đất, chiếc váy đỏ chỉ đắp ngang qua bộ phận quan trọng, ông ta cười thỏa mãn

- Ôi trời, xin lỗi Triệu tổng, tôi đi lâu quá! Ngài ăn có ngon miệng không vậy?

- Ừm, rất ngon.



Cảm ơn Lâm tổng vì bữa ăn.



Hi vọng chúng ta hợp tác vui vẻ! - lão bắt tay ông ta rồi rời khỏi phòng

Bấy giờ Lâm Khanh mới bước đến chỗ cô ta

- Mày còn nằm đấy cho ai coi? Mau mặc đồ đàng hoàng vào rồi đi thôi! Việc của mày còn nhiều lắm đấy!

Lâm Uyển Như nhìn ông ta, nước mắt trào ra

- Ông còn coi tôi là con gái không đấy hả?

- Tao phải hỏi mày câu đấy mới đúng.



Nếu còn biết tao là cha mày thì ngoan ngoãn giúp tao kí hợp đồng.



Ông ta quay lưng rời đi, vừa bước vừa lẩm bẩm: "Hừ, có mỗi việc ngửa ra đấy mà làm như khó khăn lắm không bằng!".