Chú Nuôi À! Yêu Đương Thôi Nào!

Chương 57: 57: Manh Mối




Tại nhà Tiêu Ngạn

- Em yêu ơi! Anh về rồi nè!

Thấy Tuệ Mẫn đang nấu cơm, hắn liền vứt cặp táp, lột bỏ cà vạt rồi đi tới ôm lấy eo cô từ phía sau, hôn cái chụt vào gáy cô rồi nói:

- Em yêu nấu cơm à?

Có lẽ vì nhìn từ sau nên hắn không thấy sắc mặt cô hiện tại

Tuệ Mẫn cầm con dao to, chặt đánh phặp một cái xuống con cá đang nằm trên thớt.



Cái đầu nhanh chóng đứt lìa.



Tiêu Ngạn run rẩy

- Em sao vậy em yêu? Anh làm gì sai sao? Anh đâu có về muộn, cũng không uống rượu, hút thuốc, cũng không cho số cô nào cả! Hic...!

Mẫn thở dài rồi làm một nhát nữa xuống giữa thân con cá.



Tiêu Ngạn lập tức moi điện thoại ra đưa cô

- Mời lão bà kiểm tra, anh không hề nói dối mà!

Bấy giờ cô mới lên tiếng

- Em có nói em giận anh đâu? - giọng lạnh lẽo

Hắn ngớ người, cô không giận hắn mà thái độ nguy hiểm này là sao?

- Vậy có gì làm em bực mình à?

Cô lại chặt miếng cá thứ 3

- Còn hỏi à? Chứ không phải tại lão bạn thân của anh sao? Có mỗi con bạn gái điên điên khùng khùng mà còn công khai khắp nơi, làm như tốt đẹp lắm ý, sao không đợi cưới hỏi sinh con rồi đưa tin thể đi, tính làm người ta đau lòng bao nhiêu lần hả? Anh nhá, tuần này dám đi nhậu với lão thì đừng có đụng vào em.



Tiêu Ngạn đương nhiên được chửi thay cho lão bạn thân, mặt xưng mày xỉa nói.



Truyện BJYX

- Có phải lỗi của anh đâu em yêu?

- Kệ anh, ai bảo anh với lão thân nhau.



Bạn thân của em đau lòng thì anh cũng đừng hòng vui.



Nghe cô nói vậy, Tiêu Ngạn như hiểu ra điều gì đó

- Khoan, em liên lạc được với Tiểu Nhi Nhi sao? Con bé đang ở đâu vậy?

Mẫn nhận ra mình sơ suất liền tìm cớ lấp liếm chuyện vừa gọi cho Nhi lúc chiều



- Không có.



Em là đoán như vậy.



Dù sao Thiên Nhi từng yêu lão nhiều thế, giờ nhìn thấy đống tin này, anh bảo cô ấy có thoải mái nổi không hả?

Tiêu Ngạn không tin

- Em đừng có mà nói dối.



- Em...!- chỉ vào mình - em nói dối hồi nào?

- Mỗi lần nói dối là em sẽ bấm ngón tay cái vào ngón trỏ, cũng sẽ không nhìn thẳng vào mắt anh.





Tuệ Mẫn đuối lí, không ngờ hắn quan sát cô kĩ đến từng mi li mét thế.



- Nào, mau nói đi, em liên lạc được với Nhi Nhi đúng không?

Dù sao cũng không giấu được, cô đành nói

- Phải, nhưng mọi thông tin về cô ấy đều là bí mật.



Anh đừng hòng moi được gì từ em.



Tiêu Ngạn vui mừng vì cuối cùng cũng tìm được đầu mối.



Không ngờ một năm qua hắn chạy ngược chạy xuôi, điều tra lên điều tra xuống, cuối cùng kết quả lại nằm ngay bên cạnh.



Nhưng vấn đề bây giờ là phải cạy được cái miệng nhỏ này đã.




Hắn ngẫm nghĩ xem có nên đem chuyện của Dục Phong ra cho cô biết không, vì anh đã bảo hắn phải giữ im lặng.



- Mẫn à, nói anh nghe đi mà, anh thề không hé nửa lời với Phong!

- Hừ! Tin anh chắc! Không nửa lời thì 1/4 lời, đàn ông mấy người tưởng phụ nữ bọn em dễ lừa thế à? - cô liếc mắt

- Anh...Phong nó cũng không muốn thế mà!

Cô không để ý hắn nữa, đem cá đi rửa rồi cho vào nồi

- Một là anh đi tắm rồi ăn cơm.



Hai là anh tiếp tục nói về lão rồi cuốn xéo ra khỏi nhà.



Tiêu Ngạn ngâm mồm.



Thôi thì để chuyện này cho Dục Phong lo vậy.



Muốn có tin thì tự đến mà moi.



Trong phòng tắm, hắn mở nước rồi gọi cho anh

- Ê Tiểu Phong, có manh mối rồi!

Anh mừng rối rít, bỏ luôn cả bữa tối với Lâm Uyển Như rồi chạy lên phòng, khóa trái cửa

- Nói đi.



- Tuệ Mẫn liên lạc được với Thiên Nhi, cô ấy biết con bé đang ở đâu

- Thì cậu hỏi bạn gái cậu rồi cho tôi biết đi chớ! - mất kiên nhẫn

- Ừ thì vấn đề ở đó đó.



Mẫn Mẫn ghim cậu vì vụ hồi sáng rồi, tôi có moi được gì đâu.



Cô ấy còn cấm tôi tiếp xúc gần với cậu đây nè!


Dục Phong đỡ trán

- Thế sao cậu không giải thích với cô ấy mọi chuyện?

- Cậu bảo tôi giữ bí mật còn gì? - tỉnh bở

Nghe thằng bạn thân nói, anh chỉ hận không thể bóp nát ngay cái điện thoại trong tay, thật không hiểu tại sao hắn có thể đem về những hợp đồng nghìn tỷ cho tập đoàn luôn?

- Mày thật thông minh đó Ngạn.





Hắn vẫn ầm ừ, tưởng anh khen thật.



Dục Phong thở dài.



Thằng bạn đáng đồng tiền bát gạo thật đó.



- Anh lại gọi cho Lão Phong đấy à? - giọng Mẫn Mẫn từ bên ngoài vọng vào

Tiêu Ngạn giật thót, tí nữa thì làm rớt điện thoại xuống bồn

- Không có mà!

- Thế sao tắm lâu thế?

- Thực sự không có mà!

- Hừ, anh nhớ lời nói này đấy.



Tiêu Ngạn khóc trong lòng.



Giữa bạn thân và người yêu, nên làm sao đây?1

Đang trong bữa cơm thì ngoài cửa có tiếng chuông.



Tiêu Ngạn thấy lòng mình không yên.



Chả nhẽ Dục Phong lại tới nhanh thế? Bữa cơm còn chưa xong nhưng có vẻ khó mà xong rồi.




- Để anh ra mở cửa nha! - hắn nói

Tuệ Mẫn nhìn hắn một cái cảnh cáo rồi bước ra mở cửa.



Nam nhân trước mặt khiến cô không quá bất ngờ.



Là lão bạn thân thật nè!

- Chú đến có việc gì sao? - lạnh nhạt

- Mẫn Mẫn, cháu biết Thiên Nhi đang ở đâu sao? - hơi thở có phần gấp gáp, anh đã dùng tốc độ nhanh nhất để tới đây

- Chú quan tâm làm gì? Chẳng phải mới sáng nay chú vừa công khai bạn gái sao? Bây giờ lại hỏi thăm về cô gái khác, không sợ bạn gái buồn à? - lời nói 10 phần thì 9 phần là châm chọc

- Đều là lời đồn, tôi chưa từng thừa nhận.



- Nhưng cô ta thừa nhận, điều đấy làm bạn tôi đau lòng.



Tôi chỉ biết vậy thôi.




- cứng rắn

Thấy tình hình căng thẳng, Tiêu Ngạn vội vàng lên tiếng

- Em à, từ từ nghe Phong nói đã, cậu ta có lí do mà.



- nháy mắt với Phong - Nào chúng ta vào nhà từ từ nói chuyện.





15 phút sau...!

- Hừ, quân chết t***, thì ra đều là do con ả họ Lâm đó, em không xé xác cô ta thì tên em viết ngược lại.



Nghe được sự thật, Tuệ Mẫn liền đổi thái độ.



Dù sao Dục Phong cũng là nạn nhân trong trò mèo cao cấp của Lâm Uyển Như, anh cũng đã chịu tổn thương rất nhiều rồi, cô vì vậy mà không giận nữa, chỉ mong được xả thịt lột da con hồ li kia thôi!

- Ấy, em bình tình đi.



Kế hoạch ăn miếng trả cả bát cơm bọn anh đã vạch ra sẵn rồi, em chỉ cần ngồi xem kịch thôi.



Còn nữa, hãy cho bọn anh biết tung tích của Nhi.



- Tiêu Ngạn nói1

Dục Phong gật đầu

Tuệ Mẫn nghe vậy cũng đồng ý

- Thiên Nhi đang học ở đại học quốc tế Paris, khoa điều chế hương.



Đây là nhà cô ấy - đưa ra một tấm hình - Địa chỉ là phố XX, số XXX.



Em chỉ biết vậy thôi.1

Dục Phong nhìn tấm hình, ánh mắt hiện ra tia hi vọng cùng mong chờ

- Thế là quá đủ rồi.



Cảm ơn cháu rất nhiều Tuệ Mẫn.



Anh tạm biệt rồi rời đi.



Tuệ Mẫn và Tiêu Ngạn nhìn theo bóng lưng của anh, thầm hi vọng đôi nam nữ sẽ được thần tình yêu chiếu cố.



____________

Ad: Zô, sắp gặp rồi đóa bà con ơi!

Nếu thấy hay thì like, vote và tặng quà cho tác giả nha!.