Xong việc, Dục Phong âu yếm ôm cô gái đang thiếp đi trong lòng.
Cẩn thận nhìn từng góc cạnh của khuôn mặt xinh đẹp mà lòng quặn đau.
Là cô phản bội anh trước mà, cô bỏ anh đi khiến anh hận cô, rồi cô cũng là người quay lại trước, đối xử với anh như thể anh mới là người có lỗi vậy.
Nhưng mặc cô có làm gì, anh đã quyết định thì chắc chắn sẽ không để cô rời khỏi.
Anh hôn nhẹ lên trán cô rồi ngồi dậy mặc đồ lại, sang thư phòng giải quyết công việc.
Thiên Nhi đâu có ngủ, cô biết tất cả hành động nhỏ mà anh dành cho mình.
Dù 5 phút trước anh dày vò cô, nhưng lúc này cô vẫn không kiềm được mà rung động.
Cô có nên nói mình là kẻ điên vì tình không?
À, đúng rồi, trước đó cũng là cô chọn yêu anh, chọn bước vào cuộc sống của anh mà.
Hoặc có lẽ, nếu khi đó cô không bắt gặp anh giết người, không được mẹ anh cứu giúp, không được anh và Lãnh Hàn gia cưu mang thì có lẽ cơ sự đã không phiền phức như thế này.
Cô sẽ không rung động vì anh, không yêu anh, không mâu thuẫn giữa tình yêu và thù hận, không bị giam cầm và cũng không khiến anh tổn thương
Đã từng coi đây là gia đình mới, khởi đầu mới, nguyện lãng quên quá khứ đen tối, nhưng sẽ tuyệt hơn nếu cô không biết sự thật đó.
Ông trời là đang trêu ngươi đây mà.
Cảm giác như thể được ném cho cô một quả táo nhưng được nửa thì phát hiện nó sâu vậy.
Thiên Nhi nhìn xuống sàn nhà, mấy mảnh sành vẫn còn đó.
Cô cười lạnh mà nhặt lấy nó rồi nằm lại lên giường.
Ánh mắt vô hồn nhìn vào mảnh thủy tinh bóng loáng phản chiếu lại hình ảnh của mình.
Cô cười lạnh, tự hỏi bản thân rằng hay là mình chết đi nhỉ? Chết đi sẽ không còn đau đớn hay dằn vặt nữa rồi! Cô sẽ được đoàn tụ với cha mẹ nơi suối vàng, còn anh sẽ tìm người anh yêu rồi sống hạnh phúc đến già.
Thật là Happy Ending mà.
Đúng vậy, chỉ cần cô chết là đủ rồi!
Thiên Nhi nhắm mắt lại, tràn ra một giọt nước long lanh trong suốt, mảnh sành trên tay từ từ tiến đến gần cổ.
....!
Dục Phong đang phê chuẩn giấy tờ nhưng cảm thấy ngực mình rất khó chịu.
Một linh cảm xấu hiện lên, anh nghĩ ngay đến cô gái mà anh yêu, không hiểu sao anh thấy bất an thế này?
Vứt bỏ công việc, anh quay lại phòng tìm cô, lúc này anh chỉ muốn ôm cô thật chặt vào lòng mà thôi.
Nhưng sự thật trước mắt khiến anh hãi hùng.
Cô nằm trên tấm ga đầy máu, ánh mắt khép hờ nhưng đủ thấy con ngươi bên trong đã nguội lạnh.
Cô đang nhìn anh, bờ môi mấp máy làm khẩu hình Vĩnh biệt
Dục Phong sợ hãi, vội vàng lao đến lấy tay bịt vào vết cắt trên cổ cô, giọng nói thập phần khẩn khoản: "Làm ơn đừng ngủ! Nhi à! Nhìn anh này! Làm ơn! Anh không thể mất em được"
Người làm chạy lên, mặt ai cũng tái mét nhìn chằm chằm 2 người.
Anh quát lớn
- Mau gọi xe cứu thương!
Chưa đầy 30 phút sau, Thiên Nhi đã được đưa vào bệnh viện.
Cả chặng dài anh luôn nắm tay cô, gọi tên cô vì chỉ sợ cô sẽ thật sự buông xuôi mọi thứ mà đi mất.
Cánh cửa phòng cấp cứu đóng lại.
Dục Phong ngồi im trên băng ghế, ánh mắt cố định dính trên mũi giày.
Cơ thể anh đang dính máu của cô, máu rất nhiều, nhuộm kín cả phía trước chiếc sơ mi trắng.
1 tiếng sau, đèn phòng phẫu thuật tắt.
Bác sĩ từ trong bước ra nhìn.
Dục Phong cả người loạng choạng tiến lại hỏi thăm tình hình của Thiên Nhi
- Cô ấy may mắn đó, nếu trễ năm phút nữa thôi thì đã hết cứu rồi.
Mà anh làm gì mà lại để vợ mình phải tuyệt vọng đến tự tử như thế? Thật không hiểu nổi giới trẻ ngày nay nghĩ gì mà xem nhẹ mạng sống của mình như vậy.
Vì gì thì vì cũng không nên chọn cách dã man này để tạm biệt cuộc sống...!
Bình thường là 1 tổng tài cao cao tại thượng, hô mưa gọi gió trên thương trường, nhưng giờ đây anh chỉ dám cúi mặt nghe vị bác sĩ này giảng đạo.
Ông ta nói đúng lắm.
Là anh không tốt.
Anh biết mình không nên nhốt cô lại, nhưng anh hết cách rồi, anh không muốn cô biến mất khỏi thế giới của mình vì khi đó anh sẽ thực sự không còn mục đích sống nào nữa, sẽ lại như 10 năm trước, chìm trong giết chóc và tội ác..