Chú Nuôi À! Yêu Đương Thôi Nào!

Chương 17: 17: Tủ Đồ




- Tại sao...tại sao chú làm vậy hả? Bà ấy có lỗi gì với chú cơ chứ? - khuôn mặt giàn dụa nước mắt

- Thiên Nhi nghe anh, bỏ súng xuống đi, đừng làm hại chính mình! Em muốn mạng của anh anh cũng cho...!

Ánh mắt đau đớn nhìn cô gái nhỏ run rẩy hướng nòng súng về phía mình

- Cảm ơn...!Xin lỗi...!Tôi hận anh rồi...!

Tiếng súng chói tai vang lên đoànggggg1

............!

- Aaaaaaa

Thiên Nhi ngồi bật dậy, hơi thở rối loạn, tim đập mạnh vào thành ngực khiến cô phải nín thở trong giây lát.



Nhìn sang bên cạnh, Dục Phong vẫn còn ngủ, cánh tay anh còn mạnh mẽ đè lên bụng cô.



Cô thở phào nhẹ nhõm, thì ra ban nãy chỉ là 1 giấc mơ.



Nhưng giấc mơ này sao lại chân thực đến vậy? Người phụ nữ cô nhắc đến là ai mới được?

Thiên Nhi xoa xoa 2 bên thái dương rồi quyết định vứt chuyện này ra sau đầu, lại nằm xuống bên cạnh mà say sưa ngắm nhìn người yêu, ngón tay vô thức lướt nhẹ qua từng ngũ quan tinh tế của nam nhân này, trong lòng tự hỏi nếu 1 ngày cô thực sự cầm súng muốn lấy mạng anh thì sao nhỉ? Anh sẽ làm như trong giấc mơ? Hay sẽ tặng cô 1 viên kẹo bạc?

Có lẽ cô không bao giờ ngờ được ngày ấy thực sự sắp đến rồi.



- Mới sáng ra đã muốn tập thể dục sao?



Dục Phong bị ai kia sờ mó mà bực bội tỉnh giấc.



- Chú ăn nói xằng bậy gì vậy?

- Còn không phải sao? Cứ vuốt bên trên như vậy là bên dưới cũng muốn đó!

- Chú...chú biến thái!



Thiên Nhi đỏ mặt đẩy anh ra, tính đứng dậy nhưng bị anh kéo ngược lại

- Chạy đâu cho thoát!

Nhưng khi đôi môi gần chạm vào nhau thì tiếng nói quen thuộc từ bên ngoài truyền vào:

- Tiểu Nhi con dậy chưa? Bà đến chơi với con nè!

Ôi trời đất sao mẹ anh lại đến đúng lúc thế không biết, bây giờ làm sao đây, đầu óc Thiên Nhi rối như tơ vò, hoảng loạn nhìn anh, quên mất cả đáp lời bà.



- Chú, phải làm sao đây? Bà phát hiện ra mất!

Dục Phong ngược lại khá thản nhiên, đằng nào mẹ anh chẳng biết, sớm hay muộn chi bằng hôm nay đi


- Mẹ chồng con dâu cũng nên gặp mặt chứ!

- Nhưng chưa phải lúc này mà!

Anh thấy khuôn mặt méo mó của cô thật buồn cười, mạnh tay véo 1 cái đầy chất vấn

- Em sợ cái gì cơ chứ nhóc con? Mẹ anh thương em còn hơn cả anh đó!

Hai người còn đang tranh cãi thì bên ngoài tiếp tục vang lên tiếng

- Bà vào nha!

Hoảng loạn, Thiên Nhi làm liều, cô vội vàng kéo anh xuống giường rồi đẩy anh vào trong tủ quần áo.



- Nhóc con...!

Anh chưa nói hết thì cô đã hôn cái chụt vào môi anh: "Chú chịu khó chút nha!", rồi đóng cửa tủ lại.



Cánh cửa phòng cũng mở ra ngay sau đó

- Cháu làm gì vậy?

- A, bà! Cháu...cháu chuẩn bị đi tắm thôi mà! Ha haa - cười sượng

- Cháu...giấu ta cái gì sao? - bà nhận ra sự kì lạ của Nhi


- Đâu có! Hay bà xuống nhà đợi cháu nha! Tắm xong cháu bồi bà đi mua sắm! - vừa nói vừa đẩy bà ra khỏi phòng

- Từ đã! - Ánh mắt bà vô tình va phải chiếc áo vest đen đắt tiền vắt trên thành ghế - Kìa là áo của thằng Phong mà?

Được nhắc tên, Dục Phong cười cười trong bóng tối, thầm mong mẹ hãy mau vạch trần kẻ nói dối kia giùm anh

- À, nó là...cháu mượn chú, hôm qua trời hơi lạnh mà cháu quên mang áo khoác ạ! - cô tự khen mình quá giỏi rồi, lí do quá ổn áp luôn



- Còn giày? - chỉ vào đôi giày da bóng loáng gần giường - Cháu mượn nó nốt à?

Thiên Nhi tròn mắt nhìn nó, trong đầu nảy số liên tục

- Là...là...!

Bà Lãnh Hàn cười thầm, con bé này còn non và xanh lắm, qua mắt bà thế nào được.



Nhưng thôi nay bỏ qua, khỏi ai kia lại tội nghiệp nó.



- Thôi bà xuống nhà! Tắm nhanh đi!

Thiên Nhi thấy bà kì lạ, dễ dàng bỏ qua cho cô như vậy sao? Nhưng cô cũng chẳng còn sức nghĩ nữa rồi, liền đồng ý rồi vào nhà tắm.



Bà tiến lại cái tủ quần áo, gõ gõ cửa, nói nhỏ:


- Liệu mà đem con dâu về cho mẹ, nhớ chưa!

Anh nhẹ nhàng đáp lại câu vâng, đúng là mẹ anh mà, trốn không khỏi mắt bà.1

Lãnh Hàn phu nhân vừa đi xuống vừa tươi cười như bắt được vàng, nhìn thấy thím Trương liền vội vàng khoe:

- Thím Trương, tôi sắp có con dâu rồi đấy! Rồi chả mấy chốc sẽ có tiểu bảo bối nữa! Nghĩ thôi mà sướng hết cả người rồi! Một tiểu Nhi Nhi hay một tiểu Phong Phong trước nhỉ? Tiểu Nhi Nhi chắc chắn sẽ đáng yêu y như mẹ nhỉ? Ừm Ừm! Chỉ cần không khô khan như phụ thân nó là được rồi!...!

Bà nói 1 lèo, tự hỏi tự trả lời khiến thím Trương còn chưa kịp tiêu hóa, liền im lặng mà lui về bếp, tiếp tục nấu nướng.



______________________


Hàn Phong trong tủ đồ:1

"Tủ đồ của con gái như thế này sao? Thơm thật đó! A cái váy mình mua cho Tiểu Nhi nè! Cái này mẹ mua! Cái này là quà sinh nhật năm ngoái...!

Còn cái này..".



- bộ váy ngủ ren 2 dây mỏng màu đen - "cô nhóc mặc thì ra sao ta?" - cười tà - "...Lát nữa tôi ra ngoài thì em biết tay!"



_____________________

- Cháu xin lỗi chú mà!

- Em được lắm, chưa có ai dám đối xử với tôi vậy đâu!

- Hic, chú muốn gì cháu đền cho chú mà!

Phong ca cười gian, cô đây là nói đúng ý anh rồi

- Tối nay em mặc cái này cho tôi xem!

Dục Phong lôi cái váy ngủ vừa nãy ra.



Mặt Thiên Nhi tái mét, cái đấy là cô bị người ta giao hàng nhầm chứ có định mua đâu, đã mỏng còn trong, mặc như không mặc ý.



Ông chú già này chắc chắn lại lên kế hoạch hư hỏng gì rồi

- Không mặc đâu! Chú đừng có mà ý đồ này kia nha!

- Hửm, không mặc sao? Thế ta đi nói với mẹ chút chuyện nha! Nhóc cứ từ từ suy nghĩ.



Anh dồn cô như còn bảo suy với nghĩ gì nữa chứ! Thiên Nhi đành gật đầu chấp thuận.



Và đêm ấy...!(các bác tự hiểu nha!).