Sơ Nguyệt dang tay che chắn trước mặt anh, hai mắt cô đỏ hoe khiến người khác không khỏi đau lòng theo:" Cha..."
Quan Viễn nhìn cô tức giận thở hồng hộc, ông chỉ tay vào Nam Hoài Cẩn:" Được, xem như cậu hay"
Ông ngồi xuống ghế, bên cạnh là vợ mình:” Được rồi, cha không đánh cậu ấy. Con đứng dậy được rồi”
Quan Sơ Nguyệt nghe ông nói như vậy, khóe môi không khỏi cong lên. Cô đỡ anh đứng dậy thì nghe anh nói nhỏ:” Anh không yếu đuối như vậy. Chỉ quỳ một lúc thôi mà đâu đến mức phải đỡ”
Hai người chưa kịp nói gì thêm đã nghe thấy tiếng nói của cha Quan:” Hai đứa quen nhau cũng không phải là không được”
- Thật sao cha? Cha không ngăn cản tụi con nữa sao?
Hai mắt của cô khi nghe đến “không phải là không được” liền sáng rỡ. Nam Hoài Cẩn đứng bên cạnh cũng cong môi mỉm cười
- Nhưng phải đồng ý với cha một chuyện
- Chuyện gì ạ? Cha nói đi nếu có thể thì con sẽ làm
Nhìn con gái cứ hớt ha hớt hải mà cha mẹ Quan lắc đầu bó tay:”Cậu ấy phải thật sự khỏi bệnh. Còn con phải ra nước ngoài luyện tập bồi dưỡng năng lực”
- Năng lực của con sao phải cần bồi dưỡng ạ? Chẳng phải bây giờ đã rất tốt sao?
Sơ Nguyệt nắm lấy cánh tay của anh, mong anh sẽ giúp mình. Nhưng không ngờ anh lại đồng tình với ý kiến của cha:” Cha em nói phải đó. Ngày tháng sau này sẽ nguy hiểm hơn rất nhiều. Thân thủ của em phải tốt nhất có thể”
Không ai chịu giúp mình, cô đành thở dài mà lặng lẽ chấp nhận:”Được rồi, con đi là được chứ gì”
- Không phải là đi là được. Mà con phải rèn luyện cho thật tốt, lúc nào cha thấy được thì con mới có thể về đây
- Nhưng mà như vậy thì đến khi nào chứ?
Quan Sơ Nguyệt nhìn cha nhíu mày:” Sơ Nguyệt không muốn”
- Vậy thì con và cậu ấy không thể bên nhau
- Cha
Ông ngồi tựa lưng vào ghế trông rất khí chất, không kém gì phong thái năm xưa:”Sao nào? Có chịu hay không?”
- Được rồi. Nhưng 1 tháng nữa con mới đi được không?
- Được
………..
Cuộc trò chuyện của bọn họ kết thúc ở đó. Cha mẹ không còn ngăn cô và anh bên nhau nữa, nhưng đổi lại cô và anh phải xa nhau một thời gian. Không sao cả, đổi lại sau này bọn họ sẽ mãi mãi ở bên nhau, nghĩ đến đây trái tim thiếu nữ của Quan Sơ Nguyệt không khỏi rung lên vì hạnh phúc. Nghĩ đến cái ngày cô được gọi anh là chồng, mỗi sáng thức dậy đều có anh bên cạnh
Một tháng trôi qua rất nhanh, thoáng chút đã đến cái ngày mà Sơ Nguyệt phải rời xa gia đình, bạn bè và con xa anh nữa để đi đến cái nơi mà cha nói nơi đó sẽ giúp cô trưởng thành hơn, rèn luyện thân thủ tốt hơn
- Em đi nhé? Phải đợi em đấy, nếu anh có người phụ nữ nào em sẽ xé xác anh ra
Quan Sơ Nguyệt ôm dính lấy Nam Hoài Cẩn cất giọng lí rí. Lời nói của cô chọc anh bật cười cạn lời:”Được, anh chờ em. Sang đó phải biết tự bảo vệ bản thân cho thật tốt nhé”
- Được,em biết rồi
Cảnh tượng ngọt ngào trước mắt của hai người khiến cả đám người đứng cạnh đó vô cùng ngán ngẫm. Họ đã thấy cảnh này cả tháng nay rồi, một tháng mà hai người họ cứ dính nhau như sam, một tấc cũng không rời. Ôn Đình Ngọc thấy vậy liền bĩu môi lên tiếng
- Sơ Nguyệt, cậu thay đổi rồi. Lúc nào cũng là chú ấy, tình chị em mười mấy năm của chúng ta sắp đứt rồi
- Sao lại như vậy chứ? Xa cậu mình cũng rất buồn đó
Sơ Nguyệt tựa đầu vào lòng ngực của Hoài Cẩn nhìn cô. Đình Ngọc nở nụ cười khinh thường:”Sao mình không thấy nhỉ?”
- Mình buồn trong lòng đấy ha ha ha
Nói rồi, Quan Sơ Nguyệt nhìn sang một lượt tất cả mọi người:” Con đi đây, hẹn gặp lại”
Cô vẫy tay tạm biệt rồi xoay người lên phi cơ riêng. Máy bay nhanh chóng cất cánh bay lên, Tô Thành dần xa xa, nhìn xuống bên dưới Sơ Nguyệt chỉ còn thấy mây trắng. Cô xoay người dựa lưng vào ghế thì nhìn thấy một người đàn ông đang đi đến:” Anh cũng đi sao?”
Người đến là Triệu Cảnh, anh ngồi xuống cạnh cô lạnh lùng liếc mắt:” Anh là người đến rước em thì đúng hơn”
- Hả? Anh nhìn em như vậy là ý gì chứ?
Triệu Cảnh nhìn cô lại thở dài:”Cuối cùng Nam Hoài Cẩn vẫn là lựa chọn của em”
Quan Sơ Nguyệt nhướng mày:”Ồ”. Nghĩ thì cũng không công bằng với anh, nhưng cô xem anh chỉ là một người chú, một người anh trong nhà
- Em không cần cảm thấy có lỗi với anh