Cách ngày dự xong lễ cưới của họ hàng vừa đúng là ngày chủ nhật, ba Thẩm đặt xong bữa tối tại nhà hàng Đường Trác muốn mời Chung Thâm tới.
Vợ chồng hai người cho rằng cực kỳ cần thiết mời anh ăn một bữa, lúc trước lần nào về nước bốn người cũng sẽ cùng nhau ăn cơm, lần này Thẩm Tử Bối trưởng thành và thi đỗ đại học đều là Chung Thâm chăm sóc tận tâm tận lực, cho nên lại càng nên cảm ơn Chung Thâm hẳn hoi.
Thẩm Tử Bối cực kỳ mâu thuẫn, trên miệng toàn là “không thích” “không muốn đi”, trong lòng kỳ thực lại rất muốn đi. Cậu rời xa Chung Thâm sắp được nửa tháng, còn là sau một đêm quấn quýt kia……cậu và chú nhỏ hiếm khi không gặp nhau lâu như vậy rồi.
Trên đường đi ba Thẩm đã nhận ra cảm xúc biến hóa này của cậu, “Bối Bối, làm sao vậy, ăn cơm với chú nhỏ mà không thích sao?” biểu hiện gần đây của Thẩm Tử Bối bọn họ đều thấy ở trong mắt, rất kỳ quái, nhưng nói không rõ cụ thể kỳ quái ở chỗ nào. Nói vẫn tràn trề sinh lực đấy, nhưng nhìn kỹ lại xác thực có chút ủ rũ.
Mẹ Thẩm tương đối hiểu ý, đoán được ắt có liên quan tới Chung Thâm, bèn hỏi: “Bối Bối, con cãi nhau với Chung Thâm rồi phải không?”
Thẩm Tử Bối lắc lắc đầu, nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ im lặng không nói gì.
Chung Thâm đến sớm, vừa nhìn thấy bọn họ đến là lập tức đứng dậy. Ba Thẩm cùng mẹ Thẩm bước vào trước tiên đến hỏi thăm ân cần với anh hết nửa ngày, thì quả đầu xù xù mới chậm chạp xuất hiện phía sau.
Mẹ Thẩm trực tiếp ấn Thẩm Tử Bối ngồi xuống chỗ ở bên cạnh Chung Thâm, “Con hôm nay phải kính tiểu Chung một ly cho tốt, cảm ơn sự chăm sóc của chú có biết chưa?”
Từ lúc bước vào phòng bao Thẩm Tử Bối luôn cúi đầu, nghe được lời này cậu liền khẽ liếc qua, thì mới phát hiện Chung Thâm đang nhìn chăm chăm vào chính mình.
“Chú nhỏ……” Thẩm Tử Bối dùng giọng rất nhỏ gọi một tiếng, đầu mũi chua xót.
Chung Thâm đã cắt tóc, anh mặc một bộ sơ mi màu xanh lam rộng rãi thoải mái hơn nhiều so với ngày thường, khóe miệng hơi hơi câu lên, ánh mắt đó phối hợp cùng nụ cười quen thuộc đó, Thẩm Tử Bói nghĩ chính mình không có tiền đồ mà muốn lập tức tha thứ cho chú nhỏ luôn rồi.
Nhưng cậu vẫn rất nhanh chóng quay đầu đi, rầu rĩ trả lời: “Biết rồi ạ.”
Lúc gọi món, ba Thẩm gọi mấy món mẹ Thẩm thích ăn, xong lại hỏi ý kiến của Chung Thâm.
Chung Thâm nhìn một hồi, rồi đóng lại menu nói thẳng với phục vụ mình gọi hàu sống tỏi hành cùng với tôm nõn xào rau hẹ, còn cười tủm tỉm hỏi Thẩm Tử Bối hai món này như thế nào, “Bối Bối, em hình như rất thích ăn.”
“……..Em, em sao cũng được.” Thẩm Tử Bối cứng miệng, có quyền xem chưa nhớ lại “ tội nghiệt” của chính mình, nhưng không ai phát hiện ra tai của cậu đã đỏ lên hết rồi. ( Shi: nhớ hai món này không, cái bữa ẻm bỏ thuốc chú nhỏ á)
Đợi đồ ăn đều lên đầy đủ, mẹ Thẩm đồng ý cho cậu lấy coca hoặc nước ép trái cây thay thế cho rượu, nhưng Thẩm Tử Bối lại kiên định muốn lấy rượu thật.
Cậu cầm bình rượu đặt trước mặt Chung Thâm qua gót cho mình một ly nhỏ. Thấy ly sắp đầy, Chung Thâm liên tục nói “đủ rồi”, một tay đè lại chai rượu.
Ba Thẩm ngồi ở đối diện, cuối cùng cũng nhìn ra giữa hai người có xích mích, ông đằng hắng một tiếng, vẫy vẫy tay với Chung Thâm, “Tiểu Chung, anh cứ mặc nó đi. Tên tiểu tử bướng bỉnh, chưa nếm phải cay đắng là nó không biết dừng lại đâu.”
“Rất đúng.” Chung Thâm không ngăn cản nữa. Bạn nhỏ chính xác là như vậy, khăng khăng giữ cái tôi, ra sức đâm đầu về phía trước, trước giờ không quan tâm người khác nói cái gì, phải đòi chính mình trải nghiệm qua rồi mới biết kết quả. Anh nhấc bình rượu cũng rót cho mình một ly đầy, giống như lẩm bẩm nói với chính mình, “Thật sự là quá bướng bỉnh.”
Cả hai đồng thời uống cạn, Chung Thâm uống qua rất nhiều lần, sớm quen với mùi vị của nó. Còn Thẩm Tử Bối thì như nuốt xuống mùi vị chưa uống bao giờ. Rượu trắng cay xè làm Thẩm Tử Bối sặc đến chảy cả nước mắt, nhưng dần dần giữa kẽ răng và lưỡi lại nếm trở ra được tầng tầng vị ngọt.
Thật sự là sẽ quay về vị ngọt sao, cậu và chú nhỏ, được sao…….
Bữa cơm Thẩm Tử Bối uống hết mấy ly, muốn bắt lấy thật nhiều nhiều ảo tưởng kia một chút, đến ba mẹ Thẩm cũng mở miệng cấm cậu tiếp tục uống, thế mà Chung Thâm lại không khuyên ngăn.
Thẩm Tử Bối uống một ly, Chung Thâm cũng yên lặng bồi theo một ly.
Uống đến cuối cùng, Thẩm Tử Bối đứng lên mặt hướng về phía Chung Thâm, “Chú nhỏ, cảm ơn chú trước giờ đã luôn luôn chăm lo cho em.”
Cơ thể cậu lung lay, cố gắng đứng vững, lại nói: “Sau này….. chú không cần phải chăm sóc cho em nữa.”
Nói xong, cậu uống cạn ly rượu, xong chạy đi tìm phòng WC. Ngôn Tình Hay
Chung Thâm nhìn chăm chú vào ly rượu ở trước mặt, không động đậy.
Nhiều năm như vậy, anh chủ động khoét một lỗ ở trên người mình, mọi thứ tốt đều đào đi đem cho Thẩm Tử Bối, xong lại lấy nụ cười và sự ỷ lại của bạn nhỏ lắp bù lại.
Hiện tại, anh tự cho rằng đã gói khối thịt mềm mại nhất ấy đem tặng đi, nhưng không thể bù lại về bất kỳ thứ tốt đẹp nào nữa rồi.
Khi Thẩm Tử Bối trưởng thành, cậu dường như không cần cái hiến dâng quên mình như vậy nữa.
Ba Thẩm và mẹ Thẩm hai mắt nhìn nhau, vợ chồng hai người nhân cơ hội này hỏi thăm Chung Thâm có phải phát sinh ra chuyện gì không.
Mẹ Thẩm thăm dò hỏi: “Bối Bối lại dở chứng gì với con à? Nó gần đây thường xuyên thức khuya không ngủ, mặt mày đầy tâm sự, không biết còn cho rằng nó đang thất tình nữa là…..”
Lời của mẹ Thẩm khiến Chung Thâm không biết cách nào trả lời, anh dứt khoát đứng lên nói muốn đi xem Thẩm Tử Bối thế nào.
“Ừ ừ, nhanh đi đi, tiểu tử thối tương đối nghe lời con, thật là nhờ vả con rồi tiểu Chung.” Có Chung Thâm giúp đỡ, ba Thẩm lặp tức yên tâm không ít.
Thẩm Tử Bối say choáng váng, tay chống trên bồn rửa tay nhìn thẳng vào chính mình ở trong gương.
“Bối Bối.” Chung Thâm tiến vào, nhìn cậu say đến phát ngốc ra đấy, đau lòng không thôi, “Giúp em rửa mặt xong chúng ta quay về nhé, có được không.”
“Không” Thẩm Tử Bối không quay đầu lại, chỉ nhìn Chung Thâm từ trong gương, “Nói rồi anh sau này không cần quan tâm em, Chung Thâm, em không phải là con trai của anh, cũng không phải là gì của anh cả.”
Lỗ hổng trên người Chung Thâm bị xé rách ra đau đớn. Hồi lâu, anh thấp giọng hỏi:
“Bối Bối, em sau này không nhận chú nhỏ nữa sao?”
“Là anh không cần em!” nước mắt của Thẩm Tử Bối nhanh chóng chảy xuống.
Bọn họ vốn dĩ nên vĩnh viễn là của nhau, Chung Thâm đã biểu hiện ra nhiều lần “chú sẽ vĩnh viễn yêu em”, rất chân thành, thậm chí lúc làm tình cũng có nói. Nhưng thứ từ trong đáy lòng Thẩm Tử Bối muốn, lại không phải là vĩnh viễn bị coi là trẻ nhỏ mà bảo hộ, yêu thương.
Cồn làm tê liệt thần kinh của Thẩm Tử Bối, cậu thậm chí còn không cảm nhận được đau khổ, chỉ là không khống chế được nước mắt.
Chung Thâm xoay người cậu lại, dùng ngón cái quẹt đi nước mắt của cậu, vừa lau đi thì trong mắt lại chảy ra một hạt nữa.
Lông mi dài của Thẩm Tử Bối bị dính nước mắt vừa ướt vừa lấp lánh, hai má lại giống như bị chưng hấp, ửng đỏ cả lên.
“Chú nhỏ, chú nhỏ— ” Thẩm Tử Bối bắt đầu nói năng lộn xộn, cậu sáp lại gần, nặn ra một nụ cười, “Ở đây không có người, hay là chúng ta lén lút làm, không nói cho người khác biết…….”
“Ngày đó chúng ta không phải….rất sướng sao, chú có sướng không?”
“Mà thôi!” nụ cười của cậu dần dần lụi tắt, mắt rủ xuống, tiếp tục độc thoại: “Khỏi trả lời em, dù sao anh cũng không, không thật sự muốn ngủ cùng em……”
Tiếp đến chuyện gì xảy ra, Thẩm Tử Bối quên hết sạch sẽ, cậu chỉ có thể ẩn ẩn nhớ rõ chính mình được người cõng đi, trên bờ lưng rộng rãi cậu muốn ngủ một giấc ngon lành.
Cậu đích xác ngủ mất tiêu, ở trong mơ, thấy chú nhỏ hôn chính mình.
Chung Thâm liếm môi của cậu, mút lấy đầu lưỡi của cậu, đang lúc Thẩm Tử Bối mơ hồ muốn cắn trở lại, thì Chung Thâm lại đổi cách càng ôn nhu hơn hôn lại. Bọn họ trao đổi mùi cồn cùng yêu mến cho nhau, không quan tâm có người mở cửa bước vào, như cặp tình nhân đang yêu nhau mặn nồng.
Thẩm Tử Bối ngồi ở trên giường nhớ lại giấc mộng đó, nghĩ thế nào cũng cảm thấy không có khả năng phát sinh ra chuyện này.
Cậu khổ tâm nói, “Chú nhỏ sao có thể hôn mình như thế được cơ chứ.”