Thẩm Tử Bối không ngừng dùng lời nói và hành đồng dụ dỗ, mặc dù cách lớp quần, nhưng hai cây gậy cứng ấm nóng ma sát nhau vẫn đem lại cho Chung Thâm cực kỳ kích thích.
Điều này làm cho Chung Thâm càng thêm mâu thuẫn, anh nhịn không nổi đem Thẩm Tử Bối đè xuống dưới thân, muốn xua đi cảm giác ấy tiện đà hồi phục lại một chút minh mẫn để đứng dậy.
“Nóng quá.” Trên mặt Thẩm Tử Bối một mảng ửng hồng, cậu mới không cho phép cơn dục hỏa này dễ dàng dập tắt như thế được, “Chú nhỏ, chú nhất định cũng rất nóng đi.” Cậu lại một lần nữa thử hôn lên môi Chung Thâm, nhưng Chung Thâm quay đầu đi, chỉ cho cậu cọ đến bên má.
Thẩm Tử Bối cũng không nhụt chí, mà dứt khoát cúi đầu đi chạm vào các điểm mẫn cảm khác. Lưỡi nhỏ lướt qua cầm trượt xuống dưới, ngừng ngay yết hầu trên cổ.
Giống như động vật nhỏ rời xa cha mẹ rốt cuộc cũng vồ được con mồi, Thẩm Tử Bối cắn lên yết hầu của Chung Thâm, tràn đầy cảm giác thành tựu.
Cắn hút mút liếm, tất cả chỉ phát sinh trong thời gian ngắn.
Thẩm Tử Bối đem theo khiêu khích sắc tình không khác gì làm tăng dược tính trong người của Chung Thâm. Miệng lưỡi Chung Thâm khô nóng, không biết là do thuốc hay không, tim anh đập nhanh đến loạn nhịp. Mọi tình huống tất cả như đang thúc giục anh: làm tình, làm tình cùng Thẩm Tử Bối.
Cùng với tiếng ngâm khẽ lúc có lúc không của Thẩm Tử Bối, thì lý trí của Chung Thâm cuối cùng cũng bị cắn nuốt không còn một mảnh trong đêm nóng bức này.
Thẩm Tử Bối vốn theo dự tính cậu sẽ tận tình nhập vào người chú nhỏ, muốn thông qua tình ái đi bồi thường lại tất cả yêu thương mà ngày thường chú nhỏ cho cậu, toàn bộ đều dâng tặng lại cho Chung Thâm.
Cậu bỏ thuốc, dùng kế, dụ dỗ, mỗi việc cậu làm đều chiếm thế chủ động và tuyến trên, bao gồm nắm quyền vị trí ở trên khi trên giường, nhưng mọi cử động của Chung Thâm sau khi ý loạn tình mê thì hoàn toàn đi ngược lại trong tưởng tượng của cậu.
Lực tay Chung Thâm càng ngày càng lớn, từ phía sau móc xé quần lót của Thẩm Tử Bối ra hai bên, rồi bắt đầu nhào nặn mông thịt của cậu. Lúc này Thẩm Tử Bối tự cho mình sắp đạt được mục đích mà dương dương tự đắc. Phần hông lại càng ra sức uốn éo ma sát, dịch về sau dán vào bàn tay to không một chút nể tình kia, rồi không quên dịch về trước chăm sóc thứ dưới quần của Chung Thâm.
Chung Thâm cầm chai bôi trơn để bên phải của Thẩm Tử Bối lên, nặn rất nhiều lên trên tay.
Thẩm Tử Bói vẫn chưa phản ứng lại kịp, thì một giây sau, chất lỏng lạnh lẽo đều được đưa tiến vào miệng nhỏ phía sau của cậu.
“Ưm? a………”
Tình huống gì đây? Thẩm Tử Bối mở to con mắt, miệng cũng mở thành tròn vo, ngoài ý muốn bị ngón tay kia xâm nhập vào đảo loạn, rõ ràng ____ chú nhỏ thế mà muốn thượng cậu!
Xong Chung Thâm trực tiếp lơ đi sửng sốt này của bạn nhỏ. Anh không thể chăm lo nhiều hơn nữa, dục hỏa bụng dưới đã muốn nổ tung, lúc này đây anh chỉ có thể chăm lo nhiều nhất đó chính là giúp Thẩm Tử Bối nới rộng, như vậy đợi lát nữa tiến vào sẽ không quá đau đớn.
Ngón tay càng ngày càng tiến sâu, từ một ngón biến thành hai ngón, tốc độ đâm rút cũng dần nhanh lên. Chung Thâm phải thừa nhận, cơ thể này của cậu quả thật quá tuyệt vời, trắng, đủ mềm mại, có tiến vào sâu bên trong cậu cũng có thể rất nhanh thích ứng được.
Cảm giác của dị vật bên trong và sự biến chuyển thình lình xảy ra này làm cho tiếng ngâm của Thẩm Tử Bối ỉu xìu xuống. Cậu đương nhiên muốn nhắc nhở đổi lại vị trí trên dưới, nhưng mà lại nghĩ lại thì, Chung Thâm rất ít khi cao hứng như vầy, mà mục đích cuối cùng của cậu là đè chú nhỏ cơ, thôi tạm thời gác đấy sau này lại tìm cơ hội phản công cũng không muộn.
Sau khi tự mình dối lòng xong xui, thì tên ranh con Thẩm Tử Bối cam lòng “dâng tặng” lên, thả lỏng mình mà hưởng thụ.
Đến khi ngón áp út tiến vào thì có hơi khó khăn một chút, Chung Thâm bèn vô ý cố tứ cọ qua nơi nào đó trên vách ruột, làm cho bên trong kịch liệt co rút.
Thẩm Tử Bối “A____” một tiếng xụi lơ trên người Chung Thâm, “Chú, chú nhỏ, chỗ đó……”
Chung Thâm như có vẻ trừng phạt cậu, không những không nghe, mà còn cố ý nhiều lần dùng khớp ngón tay hung hăng nghiền qua. Qua mấy lần, Thẩm Tử Bối sướng đến mức trên quần lót phía trước của cậu đều bị bắn ướt một mảng các vệt tinh dịch.
Thẩm Tử Bối có cả hưng phấn và sợ sệt cùng tồn tại, mọi cảm xúc mất khống chế cùng phản ứng của cơ thể lúc này khiến cậu cảm thấy hôm nay có làm đến bước này cũng không tính là hối tiếc.
Cậu hổn hển hô hấp, thẳng thắt lưng ý đồ muốn đối mắt với Chung Thâm.
Chú nhỏ……
Chú nhỏ, vầng trăng kia cậu nỗ lực trèo lên được rồi.
Dịch bôi trơn tan đủ rồi, Chung Thâm không thể nhịn được nữa, đứng dậy thô bạo ấn ngã Chung Thâm lên trên thảm tatami. Cởi quần ra, mệnh căng thô cứng lập tức nảy ra ngoài.
Anh lại nặn ra không ít dịch bôi trơn cho vào bên trong Thẩm Tử Bối, còn thừa lại thì dùng hình thức tuốt động bôi hết lên mệnh căng của chính mình, tiếng nước lép nhép lép nhép truyền vào đầy tai của Thẩm Tử Bối.
Cực kỳ giống thủ dâm, Thẩm Tử Bối cười cười, thì ra lúc chú nhỏ giải quyết dục vọng có bộ dáng như thế này.
Cậu vén áo lên tới cổ, “Chú nhỏ, tuốt trước mặt em sướng không? Chú nhỏ, em muốn….. bị chú làm đến ngứa quá rồi.”
Nhiều khi, Chung Thâm phục Thẩm Tử Bối ở một điều đó là: dù có thực sự đang sợ hãi thì cũng không thể dễ dàng biểu hiện ra ngoài.
Chủ ý xấu xa trong bụng và sự nhát gan của Thẩm Tử Bối đều bị cậu dấu rất tốt, người ngoài không thể nhìn ra, quen thuộc như Chung Thâm cũng không dễ dàng gì phát hiện.
Bạn nhỏ luôn luôn dũng cảm như vậy.
Chung Thâm đỡ dương v*t chống lên, miệng huyệt tham lam ngậm chặt, không ngừng mở rộng hút lấy quy đầu.
Còn chưa tiến vào, thì Thẩm Tử Bối dùng chân chạm chạm nhẹ vào đùi của anh, bỗng nức nở hỏi: “Chú…..chú nhỏ, chú sẽ luôn yêu em chứ?”
Nhìn con mắt ngậm nước của bạn nhỏ, Chung Thâm dừng lại mấy giây, giơ tay cởi áo ra, đến khi hoàn toàn che đi tầm mắt. Anh không nhìn thấy cặp mắt kia nữa, nó quá mức chân thành, một mực không thối lui.
“Bối Bối” Chung Thâm húc về phía trước, đâm xuyên qua phòng tuyến cuối cùng,
“Chú đã nói, vĩnh viễn sẽ thích em.”