Chú Nhỏ Không Có Lông Chân

Chương 6




21.

Diệp Thừa cũng sửng sốt.

Chú ấy cầm lấy tài liệu một cách đờ đẫn.

Mắt tôi nhìn thấy tai chú ấy đang đỏ lên.

Màu còn đỏ thẫm hơn cả mấy quả sơn tra chín trên cây.

Tôi không dám ở lại quá lâu, để tránh khỏi bầu không khí xấu hổ bùng nổ.

Có lẽ hình ảnh quá ướt át.

Đêm đó tôi đã có giấc mộng xuân.

Buổi sáng tỉnh dậy trong cơn mê man và nhớ lại cốt truyện trong giấc mơ, tôi cảm thấy mình như một kẻ biến thái và thực sự say đắm nó.

Đúng là tẩu hỏa nhập ma

Tôi vò đầu bứt tai như đứng trên đống lửa.

Một bữa sáng kéo dài với tôi như một năm.

Diệp Thừa không để ý tới trong lòng tôi đang có sóng gió, nhẹ nhàng đặt một tấm thẻ đen trước mặt tôi.

Chú ấy vẫn thế.

Lời nói của chú vẫn như cũ, dịu dàng lại có chút thờ ơ: “Lát nữa cháu tự đi dạo chơi xung quanh, bàn công việc xong chú sẽ tới gặp cháu, được không?”

Tôi ngoan ngoãn đồng ý.

Gần đây có rất nhiều chỗ giết thời gian.

Cửa hàng tráng miệng tôi đi qua ngày hôm qua là một lựa chọn tốt.

Sau khi chia tay với Diệp Thừa.

Tôi đến cửa hàng tráng miệng vuốt ve hai con mèo béo đang phơi nắng một lúc trước rồi mới vào hấp thụ chất béo.

Tôi hảo ngọt.

Bánh nào cũng rất đẹp, khó chọn quá.

Cuối cùng, khay trong tay tôi không nhét thêm được nữa nên đành miễn cưỡng quay về chỗ ngồi.

Trong khi đang tận hưởng niềm vui mà bánh ngọt mang lại, tôi lại nghe cô gái ngồi ghế bên kể chuyện tình yêu thầm của mình.

Không biết qua bao lâu, nhưng nghe xong câu chuyện, bụng tôi no nê, chuẩn bị đặt chiếc thìa bạc xuống.

Đột nhiên một cơn gió nóng thổi tung tóc tôi.

Diệp Thừa, người đang bàn công việc, đột nhiên xuất hiện trước mặt tôi.

Chú ấy thở dốc, mái tóc đen hơi rối.

Tôi chưa bao giờ thấy chú ấy trông như thế này.

Như thể một điều gì đó đặc biệt quan trọng đã bị mất đi, cảm xúc lo lắng hiện rõ giữa hai hàng lông mày.

Tự trách mình, sợ hãi, lo lắng, vui sướng…

Tôi trợn tròn mắt nhìn, phút chốc như ngưng đọng lại.

Còn chưa kịp nói thì đã bị chú ấy ôm chặt.

22.

“Chú nhỏ?” Tôi thăm dò gọi Diệp Thừa

Bởi vì sự khác biệt về cơ thể nên tôi gần như hoàn toàn chú ấy bao bọc, hơi thở của Diệp Thừa xâm chiếm mọi giác quan của tôi, khiến não tôi ngừng hoạt động trong giây lát.

Hơi ấm của chú dần dần lan vào cơ thể tôi, tim tôi bắt đầu nóng lên, làn da bắt đầu nóng lên, đầu ngón tay không khỏi cuộn tròn, siết chặt.

Hóa ra đây chính là cảm giác của một cái ôm.

Ấm áp khiến người ta lưu luyến.

Chỉ là.

Được ôm vào lòng một lần, trái tim tôi trở nên tham lam và không đủ.

Cái ôm chỉ kéo dài hơn mười giây, sau khi Diệp Thừa nhận ra mình thất thố, xấu hổ buông tay ra.

Người xung quanh đang nhìn chúng tôi.

Hai người có vẻ ngoài và tuổi tác cách biệt như thế đang ôm nhau, bất kỳ ai cũng sẽ nhìn lâu hơn chút.

Từ trước tới nay tôi không quan tâm tới ánh mắt của người khác, chỉ nhìn Diệp Thừa với anh mắt dịu dàng:

“Chú, chú sao thế?”

Mí mắt dưới của Diệp Thừa ửng đỏ, nhiễm hơi thở cấm dục lạnh lùng, chú ấy nhếch môi nhéo má tôi.

Nụ cười trong mắt như hoa đào đang sắp nỏ rộ.

“Đã lâu không gặp Tiểu Bạch nhà ta, chú…thật sự nhớ cháu.”

Lời nói chú ấy không hề mập mờ, vừa thản nhiên lại thoải mái.

Nhưng tôi vẫn còn đang mông lung

Cho đến khi có người xung quanh thảo luận rằng vừa rồi có một cô gái mất tích ở đây.

Tôi chợt nhận ra.

Diệp Thừa, có lẽ chú ấy hiểu lầm.

Nhưng.

Một người bình tĩnh và ẩn nhẫn như chú ấy cũng có thể bộc lộ sự luống cuống và hoảng sợ của mình.

Diệp Thừa đã cho tôi tất cả những thứ mà tôi đã bị thiếu sót, không tìm thấy được từ lúc sinh ra.

Tôi ngước lên nhìn người đàn ông bên cạnh.

Lần này, tôi không thể kìm nén được cảm xúc bên trong nữa.

Đổi thành tôi ôm cổ chú ấy.

“Chú nhỏ, sao Tiểu Bạch nỡ không nhìn thấy chú chứ?”

23.

Kể từ hôm đó, Diệp Thừa đi đâu cũng dắt tôi theo.

Tốc độ hóng hớt trong giới có thể so sánh với tốc độ sinh sản của vi khuẩn.

Lúc này, rất nhanh mọi người đã biết được bên cạnh sếp Diệp nhỏ của tập đoàn Thành Thần luôn có đứa con ghẻ.

Sau khi bàn xong chuyện làm ăn, Diệp Thừa dẫn tôi đi du lịch khắp nơi.

Đêm trước khi về, chúng tôi vừa ăn nướng trên bờ cát vừa hóng gió biển.

Diệp Thừa đã thuê một đầu bếp có kỹ năng rất tốt, cả quá trình tôi hầu như chỉ ngồi cạnh chờ ăn.

Chỉ là tốc độ ăn của tôi kém xa tốc độ nướng của đầu bếp mà thôi.

Thông thường món trên tay vẫn chưa xong, món tiếp theo đã được nướng sẵn.

“Chú, duỗi tay ra.” Tôi nuốt nước miếng, không thèm nhìn Diệp Thừa, tôi nhét mấy xiên đã ăn được mấy miếng vào tay chú.

Diệp Thừa rất tốt tính cầm lấy hết.

Sau đó đưa trái cây đã được cắt sẵn cho tôi giải ngấy.

“Tiểu Bạch đừng vội, chú sẽ bảo người ta nướng từ từ..” Diệp Thừa nhìn tôi cười khúc khích.

Phút chốc tôi đã lệ nóng tràn mi

Cảm động không nói nên lời.

Ngay khi má tôi phồng má lên ăn như một chú hamster, một người người đàn ông với ánh mắt không mấy tốt đẹp xin số tôi.

Người kia có vẻ còn trẻ, rất xấu hổ, cách tôi ít nhất năm bước, căng thẳng đến mức không thể nói rõ ràng.

Kiểu hình tượng cún con.

Tôi vừa ăn vừa suy nghĩ đuổi anh ta như thế nào mới không mang cảm giác tội lỗi.

Không ngờ, tôi chưa kịp nghĩ xong thì Diệp Thừa đã từ chối thay tôi:

“Xin lỗi, con bé nhà chú không có điện thoại.”

“Nhưng…” Chàng trai gãi đầu, đôi mắt tròn xoe nhìn tôi, có chút không tin.

Thấy anh ta vẫn không bỏ cuộc, Diệp Thừa liền đứng dậy.

Diệp Thừa bước từng bước khoan thai.

Đứng yên.

Vừa hay che chắn tôi thật kỹ.

Khí thế mạnh mẽ hoàn toàn áp đảo cún con.

Sau khi chạm mắt mấy lần, chú mở đôi môi mỏng, nói dối không chút đỏ mặt: “Con chú tuy cao nhưng kỳ thực chỉ mới tám tuổi thôi.”

“Phụtt.” Tôi phun ra.